Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lăng Dực nhún vai một cái: "Anh cũng đâu cố ý chả qua thấy chướng ngại vật trước mặt lên anh phanh gấp thôi."

Chu Noãn hừm mạnh một tiếng, dù gì cũng sắp tới công ty rồi, cô cũng sắp thoát khỏi cái kiếp bóng đèn sáng chưng rôi, có công giúp người ta mà bây giờ người ta lại đối xử với mình thế này đây, biết vậy đã không giúp cho rồi, đúng là lấy oán báo ơn mà.

Con đường đến công ty chỉ khoảng 30 phút mà Trần Lăng Dực đi mất gân 1 tiếng, Chu Noãn được dịp bắt bẻ: "Tốc độ hôm nay của anh rùa bò thế, bình thường anh chạy cũng đâu đến 30 phút đâu, hay là không lỡ rời mắt khỏi người đẹp nên vậy."

Trần Lăng Dực cau mày đáp lại: "Em im miệng được rồi đấy, đừng có mà chọc giận anh, hậu quả thế nào em tự biết."

Chu Noãn cảm thấy mình nói hơi quá, vội sửa lại: "Ai lại dám làm Trần tổng tức giận cơ chứ, có cho em thêm một cái lá gan nữa em cũng chẳng dám"

Trần Lăng Dực không nói gì biểu hiện kiểu coi như em biết điều.

Đến nơi thì bữa tiệc cũng đã được bắt đầu, mọi người ai cũng đang vội vã tiến vào bữa tiệc, vì Trần Lăng Dực còn phải đi đỗ xe nên cô và Chu Noãn bước vào trước.

Khi cả hai người bước vào tất cả anh mắt đều dồn vào bọn họ, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, A Bính thấy hai người bọn họ vội tới chào hỏi: "Chào hai người đẹp, hôm nay tôi suýt nữa không nhận ra đấy đặc biệt là Kiều Tâm."

Chu Noãn lại phụng phịu: "Thế con không phải đặc biệt hả bố."

A Bính đáp lại: "Gọi tôi tiếng bố mà tôi có được miếng nào đâu, cuối cùng cô cũng đi theo người khác mà thôi, người khổ nhất lại là con trai tôi."

Chu Noãn cười hì hì đáp lại: "Có khi con thành con dâu của bố thật đó."

A Bính tưởng Chu Noãn trêu nên cũng nhiệt tình đáp lại: "Sao bây giờ lại thấy hối hận rồi hả, nhưng mà bố chưa có đồng ý đâu nha, để bố còn suy nghĩ xem có nên cho con quay trở lại không."

Bỗng một giọng nói đằng sau ba người vang lên là của một người đàn ông: "Không cân ông phải suy nghĩ đâu vì cô ấy vẫn sẽ là vợ của tôi."

Ba người quay ngoäắt lại, tất cả đều ngạc nhiên, qua lời nói thì ai cũng biết đó là chồng sắp cưới của Chu Noãn, anh ta chen vào giữa ba người bọn họ, kéo Chu Noãn ra ngoài.

Đương nhiên Chu Noãn vẫn giận nên không muốn bị anh ta động vào người, muốn vùng vẫy nhưng lại nhìn thấy nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào đây, cô đành phải tiết chế lại, ngoan ngoãn đi theo anh ta.

Chu Noãn nói: "Sao đây, muốn sao đây, anh với tôi còn gì để nói nữa không."

Anh ta nắm chặt vai Chu Noãn nói: "Em bình tĩnh đi, chuyện lúc chiêu không phải như em nghĩ đâu, em phải bình tĩnh nghe anh nói chứ."

Chu Noãn: "Anh phải bảo tôi bình tĩnh thế nào, suốt từ chiêu đầu óc tôi cứ rối bời hết cả lên, tôi phải tỏ ra như không có chuyện gì, vân vui cười nói chuyện với anh Dực, nhưng anh có biết trong lòng tôi đang cồn cào như có hàng vạn con kiến đang cắn, đang đốt trái tim tôi vậy, tất cả là tại anh, tại anh."

vừa nói Chu Noãn vừa đánh vào người anh ta.

Anh ta đáp lại: "Cứ đánh anh đi, đánh anh đi, anh là thằng khốn nạn mà, em cứ trút giận lên người anh đến khi nào em thấy thoải mái, em thấy mình đã đủ bình tĩnh để nghe anh nói"

Chu Noãn nghe vậy thì bật khóc, anh ta vội ôm cô vào lòng mặc cho coi khóc ướt hết bả vai của mình, cuối cùng cô cũng lau hết nước mắt, đôi mắt lúc chiêu vẫn còn sưng đỏ do khóc đã được che đi bằng lớp phấn cầu kì, vừa nãy cô lại khóc một trận lớn nữa khiến lớp phấn trôi đi gần hết, cô cũng chả quan tâm đến bộ dạng của mình nữa, cái cô quan tâm là lời giải thích của anh, cô nói: "Giờ tôi bình tĩnh rồi, anh nói đi, anh giải thích cái câu chuyện lúc chiêu nay đi."

Anh ta nói: "Giữa bọn anh thực sự không có gì cả, bọn anh chỉ là đối tác bạn bè thông thường mà thôi."

Chu Noãn: "Vâng, đối tác bạn bè, mà anh có biết cô ta nói với tôi thế nào không, cô ta nhờ tôi chụp ảnh dùm cô ấy và người yêu, mà trong căn phòng đó chỉ có mình anh, mà anh nói chỉ là đối tác bạn bè vậy người thứ ba đâu, bạn trai của cô ta đâu, sao tôi không thấy hay do mắt tôi mù."

Anh ta nói: "Em có thể nghe anh nói hết câu chuyện được không vậy."

Chu Noãn: "Tôi không nghe mà tôi lại đứng đây với anh chắc, trước hết anh phải giải thích tại sao anh nói anh ở thành phố B mà hôm nay lại suất hiện ở thành phố X thế này, hay thực ra chả có chuyến đi thành phố B nào cả anh chỉ đang ở cùng với nhân tình của anh thôi đúng không?"

Anh ta đáp lời: "Đừng suy diễn theo ý của em nữa, việc anh bay sang thành phố B là sự thật, có vé chụp anh cũng đã gửi cho em rồi còn, hơn nữa hôm đó anh rủ em đi cùng em cũng đâu có đi."

Chu Noãn: "Nhưng vé có thể làm giả được mà và đó là lý do tại sao anh đang đứng ở đây."

Anh ta đáp lại: "Em có thể hỏi anh Dực, người anh thân thiết của em, chuyến bay hôm đó là do anh Dực tài trợ cho anh sang thành phố B hỗ trợ dự án bên đó."

Chu Noãn: "Vậy tại sao anh nói anh sẽ ở bên đó luôn cùng với bố mẹ mà, sao lại quay về đây, anh có biết tôi định tạo cho anh bất ngờ, mấy hôm nữa tôi định bay sang thành phố B không hả.

Cũng may là tôi không làm điều dại dột ấy, không thì không biết một mình tôi sẽ làm gì ở bên đó nữa."

Anh ta nói: "Đúng anh đã nói thế, nhưng dự án ở công ty thành phố X đang gặp trục trặc lớn về phía khách hàng, nên anh phải quay về để xử lý gấp, anh cũng vừa xuống máy bay sáng nay thôi, vẫn chưa kịp gọi điện thoại thông báo cho em."

Chu Noãn: "Cứ cho rằng mọi lập luận của anh là đúng đi, vậy còn cô gái lúc đó, cô ta là ai vậy, đó mới là điều mà tôi quan tâm nhất"

Anh ta nói tiếp: "Như anh đã nói đó cô ta chỉ là bạn đại học của anh thôi, người mà cô ta gọi là bạn trai ý không phải là anh mà là đối tác của anh, lúc đó anh ta đang đi vệ sinh nên trong phòng chỉ còn mỗi anh, em chưa kịp nghe anh giải thích thì em đã chạy mất rồi."

Chu Noãn lúc này mới đủ bình tĩnh để xâu chuỗi lại mọi chuyện, nếu đúng như những gì anh nói thì những sự việc trên hoàn toàn có lý, cô nói: "Vậy lúc đó sao anh không đuổi theo tôi."

Anh ta tiếp lời: "Anh cũng rất muốn nhưng đối tác của anh cũng vừa hay quay lại, nếu tự dưng rời đi thì rất là thất lễ, mà dự án này còn rất quan trọng cho cả công ty nữa nên anh đã cố gắng rút ngắn thời gian kí bản hợp đồng xuống còn 5 phút.

Em thấy đó nếu đã bàn công chuyện mà chọn ăn lẩu thì phải biết thời gian thương lượng phải rất dài.

Sau đó anh có chạy đi tìm em luôn nhưng không thấy nếu em không tin có thế check cam của quán để kiểm tra."

Chu Noãn thấy khúc mắc trong lòng đang gần được tháo gỡ, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng không hiểu sao những gì anh nói cô lại thấy tin tưởng tuyệt đối, trên chán của anh vẫn còn nét căng thẳng chắc là đang sợ cô sẽ không tin vào những gì mà anh nói, thật lạ cứ mỗi khi ở gần anh trái tim cô lại bình yên thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK