Anh nhanh chóng đưa cô tới một khách sạn nhìn có vẻ cao cấp, cô nói: "Chỉ là thay đô thôi mà anh đâu cần phải đưa tôi vào những chỗ xa hoa như vậy, tùy ý đưa tôi tới một nhà vệ sinh công cộng ngay ven đường là được rồi"
Trần Lăng Dực đáp lại: "Vậy em có biết tỉ lệ biến thái xuất hiện ở xung quanh các nhà vệ sinh công cộng đó rất cao không?"
Kiều Tâm không nghĩ đến trường hợp sẽ có biến thái xuất hiện giờ nghe anh nói vậy thì cũng thấy hơi sợ nhưng cô vẫn ngoan cố đáp lại: "Vậy anh cũng đừng quên tôi đây cũng có võ đó nha mấy tên biến thái đó gặp tôi á có mà chạy mất hút."
Trần Lăng Dực đáp lại: "Nếu em đã nói vậy thì tôi cũng không cản em nữa, ở phía trước cũng có một cái nhà vệ sinh công cộng giờ sự lựa chọn là của em, em thích gì tôi cũng chiều hết, miễn sao em vui là được"
Kiều Tâm nghe vậy thì tự vỗ vào đầu mình mấy cái đúng là ngu quá mà tự dưng đi đào hố cho mình chui xuống, ban đầu anh bảo như nào thì nghe vậy đi lại còn cứ thích cãi cố, giờ đương nhiên nếu bắt cô chọn lựa thì đương nhiên sẽ không ai chọn một nơi tối tăm ít người qua lại rồi, cô nhìn anh rồi nở một nụ cười thương hiệu: "Tôi thấy dù sao anh cũng đã trở tôi đến đây rồi thì tôi cũng nên nghe theo sự sắp xếp của anh, chứ để anh chở tôi lên trên kia vừa tốn xăng lại vừa không tiện nữa"
Trần Lăng Dực đắc ý cười: "Em yên tâm, tôi không ngại vấn đề này, chỉ cần em vui thôi, tôi không miễn cưỡng em theo ý mình nữa"
Kiều Tâm thân thiện đáp lại: "Dù sao tôi cũng là nhân viên của anh, nghe theo ý anh là chuyện rất thường tình, thôi chắc anh cũng đói lắm rồi, tôi đi thay đồ nhanh rồi chúng ta cùng đi ăn"
Sau đó cô toan muốn đẩy cửa để xuống xe nhưng cửa xe không có được, anh chưa có mở khóa cho cô, cô quay đầu nhìn anh, anh nói: "Em nghĩ em vào khách sạn để thuê phòng sao"
Sau đó anh lấy trong túi ra một chiếc thẻ và đương nhiên nó cũng có chữ VIP ở trên đấy, cô thầm nghĩ anh làm thẻ VIP ở khách sạn để làm gì cơ chứ, nhìn thấy ánh nhìn không mấy thiện cảm của cô, anh cốc cho cô mấy cái vào đầu.
anh nói tiếp: "Cất cái suy nghĩ đen tối đó của em đi, em chỉ cần đưa thẻ này cho họ là họ tự biết dẫn em đi đâu "
Cô cầm lấy tấm thẻ hiên ngang bước vào trong khách sạn, nhân viên sau khi nhìn thấy tấm thẻ mà cô cầm trên tay thì tiếp đón vô cùng nồng nhiệt, đúng như Trần Lăng Dực nói cô chả phải nói lời nào thì nhân viên đã kéo cô vào thang máy ấn vào tầng cao nhất của khách sạn và đương nhiên cũng là nơi cao cấp nhất của khách sạn.
ở tầng này chỉ có duy nhất 4 phòng và đương nhiên có tiền cũng chưa chắc đã có thể ở được phòng này, những người có thẻ phòng ở đây thì toàn là người là người có máu mặt trong giới kinh doanh và đương nhiên phải có quan hệ như thế nào thì mới có được thẻ phòng VIP ở đây.
Và khỏi phải nói cũng biết thân thế của Trần Lăng Dực đương nhiên không phải dạng vừa trong giới kinh doanh rồi.
Nhân viên cà thẻ mời cô vào trong phòng và dặn nếu cần gì cứ ấn chuông gọi sẽ có người lên phục vụ.
Bước vào căn phòng cô vô cùng tráng lệ bởi sự xa hoa của nơi này, nó ngoài sức tưởng tượng của cô, cô chỉ vào đây để thay đồ thôi mà Trần Lăng Dực có cần phải làm tới mức như này không.
Mà đúng thật là người giàu biết hưởng thụ thất đó, một đêm của căn phòng này không biết bao nhiêu tiền cho vừa nữa.
Trở lại mục đích ban đầu cô vào đây là để thay quần áo, và lúc này cô mới chợt nhận ra là mình không hề mang quần áo cũ lên đây để thay, vậy tức là cô lại phải một lần nữa xuống dưới để lấy ư.
Nhưng như vậy thì rất mất công, lên được đến đây cô đã rất mệt mỏi rồi, nhưng nếu không nhanh thì Trần Lăng Dực ở dưới kia sẽ oán giận cô tới chết mất.
Vậy là cô nảy ra một ý nhờ nhân viên mang lên hộ, nói là làm cô nhanh chóng ấn chuông gọi, rất nhanh mấy phút sau đã có người tới ấn chuông cửa phòng, cô mở ra là nữ nhân viên phục vụ, vừa nhìn thấy Kiều Tâm cô ấy đã nở nụ cười tươi rói trên môi, cô ấy nói: "Xin chào quý khách, quý khách cân chúng tôi giúp gì ạ"
Cô đáp lại: "Phiền cô, tới chiếc xe ô tô đậu ở ngay sảnh khách sạn biển xe là 31xxx nói với người đàn ông ở trong xe là đưa tôi túi quần áo ở ghế sau, tôi đang cần gấp"
Nữ nhân viên niềm nở trả lời: "Vâng, tôi sẽ mang lên cho quý khách ngay ạ"
Đợi tầm 10 phút sau thì cô nhận được tiếng chuông điện thoại từ phòng, cô nhấc máy, đầu dây bên kia trả lời: "Xin chào quý khách, hiện tại bên chúng tôi không thể tìm thấy chiếc xe có biển số của quý khách yêu cầu, phiền quý khách cung cấp rõ vị trí đỗ xe hơn để chúng tôi có thể dễ dàng tìm thấy xe và mang đồ lên giúp quý khách ạ"
Kiều Tâm trả lời: "Không thể tìm thấy ư"
Nhân viên đáp lễ: "Dạ vâng đúng rồi ạ, không có chiếc xe nào đỗ ở trước sảnh khách sạn, tôi nghĩ tài xế đã đỗ xe ở chỗ nào đó rồi"
Kiều Tâm: "Vậy thôi được rồi, không cần phải tìm nữa, cảm ơn đã tìm giúp tôi."
Nhân viên: "Đây là nghĩa vụ mà chúng tôi phải làm, chúc quý khách có một buổi tối vui vẻ"
Đâu cô lúc này rối như tơ vò, Trần Lăng Dực anh ta đi đầu vậy, chả nhẽ cô lại phải mặc bộ này xuống kiếm anh ấy sao, đang muốn cầm điện thoại để gọi cho Trần Lăng Dực thì lúc này cô mới nhớ ra là cô quên luôn cả điện thoại ở trên xe ô tô, vậy là bây giờ muốn liên lạc với anh thì chỉ còn cách xuống lầu mượn điện thoại của khách sạn.
Bỗng tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang nên cô cứ nghĩ là do nhân viên phục vụ lại tới, chả phải vừa rồi cô vừa bảo họ thôi rồi sao, chả lẽ họ lại lên thông báo với cô một lần nữa, cô lắc đầu nhân viên ở đây cũng nhiệt tình lắm rồi.
Cô nhanh chóng ra mở cửa thì người xuất hiện trước mặt cô không phải là nhân viên của khách sạn mà là anh Trần Lăng Dực, cô lắp bắp nói: "Sao anh lại lên đây, tôi tưởng anh sẽ ở dưới đợi tôi chứ."
Trần Lăng Dực đáp lại: "Tôi cũng muốn yên phận để chờ em lắm, nhưng em đi thay đồ lại quên mất không mang đồ nên tôi tốt bụng mang lên giúp em thôi"
Kiều Tâm: "Vâng, anh tốt bụng quá khiến tôi cảm động muốn rơi nước mất rồi đây."
Cô đưa tay về phía anh tỏ ý muốn lấy túi quần áo nhưng hình như anh có vẻ không muốn đưa cho cô.
Anh nói: "Em không định để tôi vào phòng sao, em tính bắt tôi đứng ngoài này đợi em?"
Kiều Tâm: "Chứ sao nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, anh mà có mặt ở trong phòng tôi cảm thấy không yên tâm nên tốt nhất anh cứ ở ngoài đợi tôi đi"
Trần Lăng Dực cười đáp lại cô: "Nhưng đây là phòng của tôi mà, nhưng em yên tâm, nếu tôi muốn thì em có làm như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không cản được tôi đâu"
Kiều Tâm bắt đầu căng thẳng: "Anh nói vậy là có ý gì, tôi không hiểu"
Trần Lăng Dực cười: "Em không cần phải căng thẳng như vậy, hiện tại thì tôi sẽ không làm gì em, nên em yên tâm, giờ đã cho tôi vào được chưa"