Cô ả ta vẫn nhõng nhẽo không buông, thấy tình hình có vẻ không ổn, Kiều Tâm bước đến, nói với nhân viên: "Cô mang chiếc váy này nhường cho họ đi, tôi cũng không thích chiếc váy này lắm, tôi sẽ chọn chiếc khác."
Chu Noãn nghe thấy vậy vội đứng lên, nói: "Tôi thấy cô mặc chiếc này rất hợp, không ai có thể mặc bộ đồ này hợp hơn cô đâu."
Cô ả kia nghe xong thì tức tối lắm, trợn mắt lên nói: "Ý cô là sao, ý cô là tôi mặc chiếc váy này không đẹp bằng cô ta chứ gì."
Xong sau đó cô ả lại dựa vào lòng người đàn ông kia mà nũng nịu: "Đó anh xem, người ta coi thường em như thế nào kìa, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em."
Chu Noãn cũng không kém cạnh: "Tôi đâu có ý như vậy, là do cô tự suy diễn vậy thôi, tai nào của cô nghe được tôi nói nó không hợp với cô vậy."
Cô ả tức tối, không nói được gì lại quay sang câu cạnh người đàn ông bên cạnh của mình.
Kiều Tâm thấy tình hình càng ngày càng có vẻ không ổn, cô nói với Chu Noãn: "Thôi không sao, nếu họ đã thích vậy thì nhường cho họ, chúng ta chọn chiếc khác, ở đây đôi co vì một chiếc váy thì cũng không hay."
Cô ả kia được giọng lên tiếng: "Phải vậy chứ, cô cũng biết điều đấy, chưa có gì tôi thích mà tôi lại không có được nó."
Người đàn ông đứng cạnh lại điềm đạm lên tiếng: "Nếu cô đây có ý nhường thì chúng tôi xin nhận, phiên nhân viên ở đây gói lại giúp chúng tôi, bây giờ tôi còn có việc phải đi gấp."
Cô ả kia nghe vậy thì không bằng lòng: "Sao chưa gì anh đã muốn rời đi, anh không muốn xem em thử à."
Người đàn ông mang ánh mắt cưng chiêu nhìn cô ta, đáp lại: "Anh muốn xem em thử lúc nào chả được, ngoan hiện giờ anh có việc gấp."
Cô ta "hừ"
một tiếng, quay sang đánh anh ta: "Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng công việc thôi."
Sắc mặc người đàn ông trâm lại, anh ta bóp chặt cánh tay của ả ta, nhẹ nhàng ghé sát vào tai cô ta nói: "Dạo này có vẻ em không thích nghe lời nữa nhỉ."
Cô ta thấy vậy thì sợ tái xanh hết mặt lại, lập tức ngoan ngoãn không còn làm náo loạn như trước nữa.
Lúc anh ta buông tay cô ta thì trên cánh tay cô ả hằn một rõ đỏ, chắc là có vẻ khá là đau đó.
Khi hai người đó rời đi, Chu Noãn bĩu môi: "Hừ, nhìn là biết loại con gái ngực bự không não hám tiền, tưởng có chút nhan sắc mà đòi giữ chân được người ta à, tôi cá là chả mấy hôm nữa đâu, người đàn ông kia sẽ sớm ghét bỏ cô ta thôi."
Kiều Tâm cười đáp lại: "Thôi quan tâm chuyện người ta làm gì, cô đến đây không phải để chọn váy sao."
Chu Noãn: "Nhưng tôi nhìn cô ta tôi tức, mà còn chị nữa, sao lại phải nhường cho loại người không biết điều như cô ta cơ chứ."
Kiều Tâm: "Thì tôi cũng không có ý định mua nó, cái váy đấy bó sát quá khiến tôi không thoải mái."
Hai người lại tiếp tục lựa tới lựa lui, cuối cùng cô cũng chọn cho mình được một chiếc váy hai dây màu trắng ngà, có thêm dây lưng cột đằng sau nom rất lịch sự và sang trọng, còn Chu Noãn cũng lựa them cho mình được vài bộ ưng ý.
Chu Noãn nói với cô: "Chị chọn có một bộ thôi hả, chọn thêm mấy bộ nữa đi chứ, hôm nay cứ quẹt thả ga đừng lo, giá cả đã có anh Dực lo hết rồi."
Kiều Tâm từ chối: "Thôi, chọn nhiều tôi cũng không mặc đến, tôi chỉ suốt ngày ở nhà cần gì nhiều quần áo đẹp đâu."
Chu Noãn: "Ôi trời, chị mới có 2 mấy tuổi mà đã mang tư tưởng của người già rôi, con gái bây giờ ở nhà cũng phải đẹp nữa mà"
Kiều Tâm cười nhưng vẫn kiên quyết từ chối lời mời của Chu Noãn, mua sắm xong thì cả hai đều cũng đã thấm mệt, hai người quyết định tật vào quán lẩu gân đó, quán này hiện đang rất hót trên mạng xã hội, Chu Noãn đã muốn đi từ lâu nhưng nay mới có người đi thẩm cùng mình.
Quán nổi tiếng có khác nên khách hàng bước vào cứ nườm nượp, nhân viên phục vụ không ngơi tay, cô và Chu Noãn đợi tâm khoảng 15 phút mới có bàn, hai người bọn họ chọn một phòng riêng tách biệt với sự ồn ào ở bên ngoài.
Chu Noãn nhanh nhẹn gọi đồ, bọn họ gọi suất lẩu hai ngăn nổi tiếng của quán, nhân viên vì rất nhiệt tình phục vụ, mặc dù quán rất đông nhưng bọn họ không phải chờ thời gian quá lâu mà đồ ăn đã được mang lên.
Lúc nhân viên mang đồ ăn lên còn nói thêm: "Nhà hàng bên em đang có ưu đãi nhân dịp khai trương chi nhánh mới, chỉ cần hai chị check in rồi đăng lên mạng xã hội, bên em sẽ tặng cho hai chị 2 tấm vé bốc thăm, đảm bảo chỉ cần bốc là trúng ạ, các chị có muốn tham gia không ạ."
Kiều Tâm đương nhiên không hứng thú với mấy hoạt động kiểu này, cô đang rất đói hiện tại cô chỉ muốn ăn thôi nhưng Chu Noãn lại là người nhiêu năng lượng với các hoạt động như này cô ta rất có hứng thú, chưa để Kiều Tâm từ chối thì Chu Noãn đã kịp thời đồng ý tham gia hoạt động, cô ta nói với nhân viên: "Được thôi, vậy phiên cô chụp giúp chúng tôi tấm ảnh."
Kiều Tâm cau mày đáp lại: "Thôi chụp đồ ăn là được rồi, đâu cần phải chụp mặt đâu."
Chu Noãn vội gàn: "Thế đâu có được đã chơi thì phải chơi tới bến chứ lị."
rôi đưa máy điện thoại cho nhân viên quán ăn: "Đây em chụp giúp bọn chị phải thật xinh vào đó."
Chụp xong Chu Noãn vẫn không tha cho cô còn bắt cô chụp thêm mấy cái nữa rồi mới tha cho cô được ăn.
Cô nói: "Cô đi cả ngày như thế mà không đói hả, tôi là tôi đói hoa hết cả mắt rồi đây này, nếu cô vẫn tiếp tục chụp choet thì tôi lăn ra đây tôi xỉu mất."
Chu Noãn cười: "Tôi biết rồi, tôi xong rồi đây, đợi tôi post tấm hình này lên đã.
À tên tài khoản của cô là gì chúng ta kết bạn, tôi gắn thẻ cô vào luôn"
Kiều Tâm đọc tên nick name của mình rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào ăn, Chu Noãn thì ăn được mấy miếng thì chuông điện thoại của cô ta vang lên, cô ta vội ra ngoài nghe điện thoại, chả hiểu sao trong đầu Kiều Tâm cứ đỉnh ninh đó là số điện thoại của Trần Lăng Dực.
Và đúng như Kiều Tâm dự đoán đó là số của Trần Lăng Dực gọi đến, Chu Noãn vừa nói vừa cười: "Sao, ông anh mọi lần toàn do tôi gọi sao hôm nay lại chủ động thế, nhớ đứa em gái này à.
Trần Lăng Dực ở đầu dây bên kia đang nhíu mày đáp lại: "Bớt nói nhảm lại đi, công việc anh giao cho em hoàn thành đến đâu rồi."
Chu Noãn cười khì khì: "Đương nhiên là rất xuất sắc rôi, hiện bọn em đang ngồi ăn lẩu đây, anh lên mạng xã hội em ảnh của em đi."
Trần Lăng Dực đáp lại: "Hai người đang ở quán nào để anh ra."
Chu Noãn vội ngắn: "Thôi anh đừng ra, tình chị em của chúng em đang nồng thắm, anh ra để chia rẽ hả."
Trần Lăng Dực: "Tôi bảo cô giúp tôi, chứ không phải lôi kéo cô ấy ăn chơi giống cô đâu."
Chu Noãn: "Rồi, em biết rồi, mà tình hình có vẻ không được khả quan cho lắm đâu anh"
Trần Lăng Dực: "Tại sao."
Chu Noãn: "Để vê em kể cho chứ nói qua đây không tiện."
Trần Lăng Dực: "ừ rồi, còn bữa tiệc tối nay, nhớ phải lôi kéo cô ấy tới."
Chu Noãn: "Thế mà vừa bảo không cho em lôi kéo chị ấy tới mà."
Trần Lăng Dực: "Thì...thì đây là ngoại lệ."
Chu Noãn: "Em biết rồi, tối nay đảm bảo anh sẽ lác mắt cho mà coi."