Trần Lăng Dực cười đáp lại: "Em không có hứng thú nhưng cái dạ dày của em hình như nó rất thích thú món mì này thì phải"
Gô lúc này cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, chả là lúc nãy lúc nhân viên mang đồ ăn nên, mùi thơm tỏa ra nghỉ ngút khiến cái bụng trống rỗng suốt từ chiều không được miếng gì vào bụng của cô phản ứng, nó kêu rột rột, lúc đó vì sợ anh nghe được nên cô đã chủ động nói chuyện với cậu nhân viên, nhưng ai dè hình như âm thanh đó đã lọt vào tai anh mất rồi.
Cô chỉ muốn đào một cái lỗ ngay tại đây để chui xuống cho bớt thẹn.
Trần Lăng Dực lại nói tiếp: "Thôi được rồi, tôi không ép em nữa, người ngoài nhìn vào lại bảo tôi đang ngược đãi em, giờ em muốn ăn cũng được không ăn cũng được, nhưng có vẻ món mì bò này trông hấp dẫn vô cùng, vừa thưởng thức vừa nghe thấy tiếng rột rột bên tai thì đây cũng là trải nghiệm đáng thú vị đó."
Cô nghe xong thì tức tối lãm, chỉ muốn xách cái mông lên đứng dậy đi về luôn cho bõ ghét, nhưng nghĩ lại trên người mình giờ không mang ví, trời thì lại khuya, so với việc lang thang đi bộ về nhà thì việc ngồi trong đây để anh đem cô mang ra tấu hài thì thà cô chịu ngại một chút còn hơn, dù sao da mặt cô sau khi chai kì ở bên nước ngoài nhiều năm thì nó cũng đã dày lắm rồi, chút chuyện cỏn con này đâu có là gì.
Cô đáp lại anh: "Đương nhiên tôi sẽ không để cho anh được trải nghiệm cái cảm giác thú vị đó rồi, tôi sẽ ăn sạch bát mì này, sạch sẽ đến nước tôi cũng sẽ húp không còn một giọt nào luôn."
Anh cười: "Được thôi, tôi thích suy nghĩ này của em"
Hai người tập trung vào ăn không ai nói câu nào, nhưng môt điều cô rất bực mình đó chính là mái tóc của cô trong lúc ăn nó cứ bị xõa xuống khiến cô không thể nào thoải mái ăn được, cô cứ vén lên thì nó lại xõa xuống, thế là cứ ăn được một miếng là cô phải dừng lại để vén tóc ra sau.
Thấy vậy, anh liền đi đến bên cô, không biết tự dưng ở đâu anh lôi ra trong túi một cái dây buộc tóc, anh nhẹ nhàng khẽ khàng vén tóc lại buộc gọn gàng vào giúp cô, cô cũng không có phản ứng bài xích hành động của anh mà còn tận hưởng, nhưng lúc sau cô lại bắt đầu suy nghĩ, tại sao trong người của Trần Lăng Dực lại có đồ của con gái.
Thôi cô chả nghĩ nhiều nữa, việc trước mắt của cô là phải lấp đầy chiếc bụng rỗng này, nếu bây giờ có cả cô gái bên cạnh Trần Lăng Dực thì cô cũng không quan tâm.
Nhưng phải công nhận không phải tự dưng mà quán này lại đông đến như vậy, mì bò ở đây rất ngon, nhiều mì nhiều bò không những vậy còn có thêm rất nhiều topping khác nữa, nước dùng thì rất vừa miệng, mặc dù là cuối ngày nhưng nước cũng không hề bị mặn.
Đêm khuya đói cồn cào mà được bát mì chất lượng như này là đúng là tuyệt vời, lần sau nhất định cô sẽ rủ Tiểu Sảnh đi ăn cùng.
Mà nhắc đến Tiểu Sảnh cô mới nhớ, không biết bây giờ đang lưu lạc ở chỗ nào, liệu cô ấy có thực sự đi gặp tên Dương Nhất Hằng đó không vậy.
Kiều Tâm thở dài một tiếng thật là khiến cho người khác đau đầu mà.
Lúc này cô mới để ý xung quanh, chả biết từ lúc nào khách khứa đã đi về hết chỉ còn mỗi hai người ở trong quán, nhân viên cũng gần như dọn dẹp xong hết.
Thấy vậy cô cũng tăng tốc độ ăn của mình lên cho nhanh để cho các nhân viên tiện dọn đẹp, lúc thanh toán cậu nhân viên lúc nãy vẫn tiếp tục nhiệt tình chứ không hề có cảm giác khó chịu nào, cậu ta đưa cho hai người bọn họ tờ phiếu đánh giá rồi nói: "Phiền anh chị đánh giá món ăn giúp bọn em với ạ, để bọn em có thể rút kinh nghiệm và phát triển quán ngày một tốt lên "
Với cô đương nhiên vê cả món ăn lẫn phục vụ cô đều cho 10/10 hết, quán mới mở mà được như này thì đã rất xuất sắc rồi, còn Trần Lăng Dực đánh giá như nào cô cũng không quan tâm cho lắm, mà thấy anh cũng ăn hết không chừa một sợi bún giọt nước nào thì cô nghĩ chắc món này cũng hợp khẩu vị của anh.
Lúc lên xe hai người vẫn tiếp tục im lặng, cuối cùng anh vẫn là người lên tiếng trước: "Không muốn hỏi tôi cái gì sao"
Kiều Tâm đáp lại: "Không, tôi đâu có gì thắc mắc, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi"
Trần Lăng Dực đáp lại: "Không thắc mắc tại sao anh lại có dây buộc tóc của con gái sao."
Kiều Tâm lúc này mới nhớ ra, cô đưa tay lên tháo cái dây buộc tóc xuống rồi đưa cho anh, nói: "
Y anh nói cái này đấy hả, tôi quên mất tý nữa thì cầm về nhà mất, đây tôi trả cho anh"
Trần Lăng Dực không nói gì, anh kít phanh mạnh một cái khiến cô giật hết cả mình, cô nói: "Anh đang làm gì vậy, tự dưng kít xe, là tôi sợ hết hồn"
Trần Lăng Dực cười lớn một tiếng, anh giật lại chiếc dây buộc tóc, anh nói: "Tôi làm em sợ à, tôi dừng lại để vứt một số đồ mà tôi cho rằng đó là thừa thãi"
Rồi anh thẳng tay ném luôn chiếc dây buộc tóc đó ra ngoài cửa xe, rồi lại tiếp tục phóng xe đi tiếp Cô thoáng giật mình, hành động như vậy của anh khiến cô cảm thấy sợ, thà anh cứ cãi nhau tay đôi với anh thì cô còn cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn.
Anh chạy xe càng lúc càng nhanh, đầu óc cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, cô nói: "Phiền anh chạy chậm lại được không, tôi chóng mặt quá"
Trần Lăng Dực nhếch mép cười: "Xin lỗi, nhưng mỗi lần tôi cảm thấy buồn bực là tôi thích phóng xe nhanh, thích cảm giác mạnh, ai cũng có sở thích riêng nên yêu cầu của cô Hứa đây chắc tôi không đáp ứng được."
Kiều Tâm nhăn mày: "Sở thích riêng của anh nhưng đừng áp đặt bắt người khác phải chịu cùng chứ, anh chịu được nhưng tôi thì không"
Trần Lăng Dực nghe vậy nhưng anh không nói gì, anh tiếp tục đạp nhanh xe chạy càng nhanh hơn, Kiều Tâm không quen đi với tốc độ cao như vậy nên đầu óc càng lúc càng choáng váng, cô hét lên: "Tôi muốn xuống xe, làm ơn anh cho tôi xuống xe"
Anh lại kít phanh gấp một lần nữa, theo quán tính cô lại đập người về phía trước, cái này khiến cô khá đau đớn, anh đáp lại cô: "Em có chắc em sẽ xuống một nơi tối đen như mực không có một chiếc xe nào qua lại như vậy sao."
Kiều Tâm hậm hực nhìn anh rồi nhìn ra cửa sổ bên ngoài đúng là tối đen như mực, không có cả một cái bóng đèn chứ đừng nói đến việc có bóng người, bóng xe, cô hỏi anh: "Anh dừng xe ở nơi khỉ ho cò gáy nào đây, anh đừng có mà thách thức tôi"
Anh nhếch mép cười đáp: "Vậy em có dám xuống chỗ như thế này không, nói thật ngay cả chính tôi cũng không biết đây là chỗ nào"
Kiều Tâm dứt khoát, thà cô xuống còn hơn ở trong này để cho anh dày vò, cô đẩy cửa xe muốn đi xuống nhưng không được, anh lại chốt cửa xe, cô quay đầu bực tức nói: "Sao, anh Trần Lăng Dực lưu luyến không lỡ để tôi rời khỏi sao, tôi đã nói rồi anh đừng có thách thức tôi, dù tôi có gặp chuyện gì đi chăng nữa tôi cũng nhất định phải xuống, có khi tôi ra ngoài kia còn an toàn hơn là việc ngồi trên đây với anh đó"
Cô tiếp tục ấn cửa để xuống xe nhưng cánh cửa vẫn im lìm không động đậy, cô quay sang nhìn anh bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang chăm chú nhìn cô.