Thấy Tiểu Sảnh không nói gì, cậu ta quay sang hỏi tiếp: "Vậy còn tiểu thư muốn uống gì?"
Tiểu Sảnh đáp lại: "Tôi muốn anh được không?"
Dương Nhất Hằng cười gian manh, đáp lại: "Đương nhiên là được, nếu tiểu thư thích thì tối nay chúng ta hẹn nhau, tôi rất sẵn lòng"
Kiều Tâm đứng bên cạnh miệng á khẩu, cô bạn của cô trước giờ cũng có tiếng nhưng không ngờ lại mạnh bạo như vậy luôn, hai người này đúng là khiến người khác đỏ hết cả mặt.
Tiểu Sảnh cũng không để ý đến biểu cảm của Kiều Tâm cho lắm, cô nói tiếp: "Vậy anh cho tôi rõ một cái địa chỉ đi, không gặp không về"
Dương Nhất Hãng đáp lại: "Được thôi, ai không đến là chó"
Sau đó anh ta lấy bút từ trong túi áo ra viết một dãy địa chỉ rồi đưa cho Tiểu Sảnh, sau đó rời đi luôn, trước lúc đi anh ta còn nháy mắt lại với Tiểu Sảnh một cái.
Kiều Tâm liên nói: "Cậu nghĩ cốc nước ép hoa quả của tớ có được mang lên nữa không?"
Tiểu Sảnh cười đáp lại: "Mình nghĩ là không"
Kiều Tâm: "Mà cậu định đi gặp cậu ta thật á"
Tiểu Sảnh: "Đương nhiên cậu không thấy chuyện này rất vui sao."
Kiều Tâm không hiểu nổi cái suy nghĩ của Tiểu Sảnh, cũng đã gần 30 rồi có phải ít ỏi gì đâu mà vẫn còn đi chơi đùa chuyện tình cảm cơ chứ, cô vội vàng khuyên bảo: "Cậu không còn bé bỏng gì đâu mà vẫn còn tính đến chuyện chơi đùa, nghiêm túc một chút đi đặc biệt nhất là trong chuyện tình cảm"
Tiểu Sảnh cười đáp lại: "Mọi chuyện mình làm mình đều nghiêm túc cả nhưng trong chuyện tình cảm thì mình không thể, cậu nghĩ mình có thể nghiêm túc với chuyện này làm sao được, nghiêm túc với một đứa sinh viên sao, cậu thấy có vô lý không?"
Kiều Tâm: "Vậy cậu tìm lấy một người chín chắn mà yêu, chắc cậu thiếu sự lựa chọn"
Tiểu Sảnh cười: "Ai vậy, ai, cậu giới thiệu cho mình được không?"
Kiều Tâm: "Mình cũng hết nói nổi cậu rồi, cậu thích làm gì thì làm mình không quản nữa, nhưng mình nói cho cậu biết cậu cứ trêu đùa tình cảm của người khác sau này rồi cuối cùng cũng bị người khác trêu đùa lại thôi, lúc đó thì đừng có trách mình không bảo cậu trước."
Tiểu Sảnh: "Mình cũng không cần cậu quản, cuộc đời của mình do mình chịu trách nhiệm hết, không cần ai phải lo."
Kiều Tâm: "Ừm được thôi, cuộc đời này là của cậu mà, mình cũng đâu dám làm gì."
Hai người vừa nãy vân còn chị chị em em thân thiết nay đã quay ra không thèm nhìn mặt nhau, không khí giữa hai người ai ai cũng đằng đằng sát khí khiến cho A Bính đang muốn bắt chuyện thấy vậy cũng nhanh chóng tìm đường khác để lượn.
Cô hừ mạnh, đã rất lâu rồi cả hai người mới có trận cãi nhau to như vậy, những lần trước chỉ là giận hờn vu vơ mà thôi.
Tiểu Sảnh cũng không vừa, cả hai cứ thế rơi vào im lặng, không ai chịu nhường ai, bình thường với tính khí của cả hai thì người nhịn xuống sẽ luôn là Kiều Tâm nhưng hôm nay chính cô cũng không khuyên nổi cô bạn này nữa, nên cô đành mặc kệ cho Tiểu Sảnh muốn làm gì thì làm.
Lúc đó có người đàn ông trông có vẻ đĩnh đạc tiến tới có ý mời Tiểu Sảnh nhảy, nếu tâm trạng của Tiểu Sảnh bình thường vui vẻ đương nhiên cô cũng sẽ không từ chối lời mời này, huống chỉ anh ta trông cũng khá đẹp trai nhưng hôm nay tâm trạng cô đang rất bực mình nên cô thẳng thừng từ chối luôn: "Xin lỗi anh, nhưng tôi không rảnh với lại tôi không có hứng thú với anh"
Người đàn ông kia nghe xong thì mặt mày sầm hết cả lại, không nói được câu gì nữa vội vã rời đi luôn, Kiều Tâm thấy vậy thì liên bắt bẻ: "Đó có người trông có vẻ đàng hoàng tử tế thì không thích cứ thích đâm đầu vào trai non tơ sinh viên năm nhất"
Tiểu Sảnh nghe vậy thì tức lắm, cô đáp lại: "Vậy cậu nói mình nghe sao cậu biết người ta tử tế đàng hoàng, hay cậu chỉ đang trông mặt mà bắt hình dong."
Kiều Tâm: "Thôi bây giờ dù có bao nhiêu chàng trai tốt lù lù xuất hiện ở trước mặt cậu đi chăng nữa thì cậu cũng đâu có để ai vào mắt, tâm trí của cậu bây giờ e rằng đang để tâm hết bên ai kia rồi"
Tiểu Sảnh đáp lại: "Cậu nói gì vậy, mình chả hiểu gì cả"
Kiều Tâm: "Chỉ e lè có một số người đang rất hiểu nhưng trong lòng cố tỏ ra không hiểu thôi"
Tiểu Sảnh bị nhìn trúng tim đen nên tỏ ra bực bội, cô rất ghét bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình, lúc này Trần Lăng Dực cũng đi đến chỗ hai người bọn cô, anh lên tiếng: "Sao rồi, Sảnh tiểu thư đã trả lại người cho tôi được chưa"
Tiểu Sảnh đang bực mình lại bắt gặp Trần Lăng Dực suốt từ nãy từ lượn qua lượn lại nên cô giận cá chém thớt, chút hết lên người của Trần Lăng Dực, cô nói: "Đó mang người của anh đi đi, lần sau không có dám mượn nữa"
rồi tức tối bỏ đi để lại Trần Lăng Dực vẫn đang hoang mang không hiểu gì, anh hỏi Kiều Tâm: "Tôi có đắc tội gì với cô ấy hả"
Kiều Tâm lúc này tâm trạng cũng không được tốt nên cũng mang Trần Lăng Dực ra làm cái thớt tha hồ mà chém, cô nói: "Chỉ cần nhìn mặt anh thôi thì cũng đã đủ để người khác bực mình rồi"
Trần Lăng Dực cười anh biết thừa hai cô gái này vừa giận nhau xong, hai người này lại cứ thế lấy anh ra làm cái để chút giận, với chuyện như này anh cũng đã quen bởi ngày trước cũng thế.
Bọn họ mỗi khi giận nhau thì giận nhau rất lâu, anh mặc dù chả liên quan gì đến nhưng cũng bị dính vào, những lúc như thế anh lại phải đau đầu tìm cách để hai người hòa giải, chứ không anh sẽ không tập trung vào làm bài tập được bởi những lúc như thế tần suất nói của Kiều Tâm sẽ nhiều hơn bình thường.
Để mình có thể tập trung học, thì phương pháp duy nhất là phải khiến hai người làm hòa, thì Kiều Tâm mới có cạ để nói chuyện mà không mang anh làm cái máy trút giận nữa.
Anh đáp lại lời của cô: "Em chắc chứ, nếu ai nhìn thấy anh cũng bực mình, nếu anh ra ngoài kia, e rằng chỉ cân nháy mắt một cái thì đã đủ rồi ý nhỉ"
Kiều Tâm: "Tôi nói lại nhìn thấy mặt anh thôi tôi đã thấy ghét rồi"
Trần Lăng Dực cười, anh không hề bài tỏ ra khó chịu khi nghe cô nói vậy mà có phần thích thú, anh đáp lại: "Vậy em cứ ghét anh đi, ghét đi"
Kiều Tâm: "Anh không cần phải nói vậy vì hiện tại tôi đang rất ghét anh rồi"
Trần Lăng Dực cười mỉm: "Ừm em cứ việc ghét tôi, chỉ cần tôi thích em là được, với lại em đã nghe câu ghét của nào trời trao của đó chưa"
Kiều Tâm đáp lại: "Nhưng nó không đúng trong trường hợp của anh và tôi, với tôi chỉ có càng ngày càng ghét, chứ tôi không bao giờ chuyển ghét thành thích"
Trần Lăng Dực vẫn ung dung như vậy, nét mặt anh vẫn không thay đổi, cô không thích cái biểu cảm này của anh, cái biểu cảm tự tin đó nếu là lúc trước cô đương nhiên cô sẽ rất thích nhìn bởi khi đó anh chắc chắn xác định mình sẽ làm được, còn bây giờ cô cảm thấy sợ, sợ anh biết việc cô ghét anh không phải là sự thật, anh cứ thế chiếm dần đến trái tim cô, cô rất sợ.
Anh nói: "Vậy tôi cũng khiến cho nguyên tắc của em thành ngoại lệ, không có gì mà tôi muốn mà tôi không có được cả, đặc biệt là chinh phục em, cuối cùng thì em sẽ là người phụ nữ của tôi thôi, em chờ đi, ngày đó tôi tin nhất định sẽ tới"
Kiều Tâm đáp lại: "Vậy anh cứ hành động, tôi sẽ chống mắt lên xem anh tự tin được đến khi nào."