Đồ ăn cũng nhanh chóng được mang lên, đây là quán kiểu Tây cách bài trí đương nhiên rất sang trọng mang đậm phong cách châu Âu, phải nói cũng biết đồ ăn ở đây đắt như thế nào, lúc nãy cô xem menu trên menu hình như còn không có giá luôn thì phải, bởi vậy những ai vào đây thì phải chắc chắn có ví tiền dày thì mới dám bước vào, không thì vừa ăn vừa lo sợ mất.
Hơn nữa còn phòng anh chọn lại còn là phòng vip nữa nên cô có thể lờ mờ đoán được bữa ăn này đắt đỏ như thế nào.
Lúc chuẩn bị ra về, cô không thấy anh ra thanh toán mà nhân viên cũng không nói gì còn niềm nở chào anh, cô thắc mắc chả nhẽ lại giống như lần trước anh lại làm thẻ vip định kì ở đây.
Cô hỏi anh: "Ơ anh đã thanh toán đâu, đừng nói anh lại trở thành hội viên ưu tú của nhà hàng này đấy nhá."
Trần Lăng Dực cười: "Những gì em từng nói với anh, anh đều nhớ hết.
Sau này chỉ cần đọc pass ngày sinh của em là em có thể đến đây ăn thoải mái."
Quả thật hôi đó cô được ba mẹ dẫn đi ăn nhà hàng tây, đó là lần đầu tiên cô ăn, cô cảm thấy chúng rất ngon, cô còn nói nếu sau này anh mà giàu nhất định phải cho cô ăn bò bít Tất thường xuyên, nhưng sau bao nhiêu năm sống bên nước ngoài, làm thêm ở những quán ăn như vậy, cô đã sớm ngửi ngán mùi đó rồi, cô cũng sớm không còn ưa thích những món ngày trước mà cô nói với anh nữa nhưng hiện tại cô không thể nào nói với anh những lời như vậy được, cô nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, khi nào tôi có bạn trai tôi sẽ dẫn bạn trai của tôi đến"
Ánh mắt Trần Lăng Dực chợt trùng xuống một chút xong sau đó lại trở lại bình thường, anh đáp lại cô: "Chả phải hôm nay em đã dẫn bạn trai tới rồi đó sao."
Cô biết anh đang có ý trêu chọc mình nên giả đò: "Bạn trai nào, bạn nào vậy sao tôi không thấy."
Trần Lăng Dực đáp lại: "Có cần tôi làm cho em thấy ngay và luôn không."
Cô biết anh giờ đã khác xưa ở giữa chốn đông người như thế này anh có còn ngại gì nữa đâu, nhớ ngày trước cô hẹn anh đi chơi, cô mới chỉ chủ động nắm tay thôi mà mặt anh đã hết cả lên đặc biệt là cứ thấy người quen là anh chỉ muốn bỏ phắt tay cô ra thôi, mà phải công nhận lúc đó cô cả gan thiệt, cô còn nói với anh: "Ngại gì chứ, có mình ở đây ai dám trêu cậu mình đánh hết kẻ đó."
Hồi đó cô như là bạn trai của anh còn anh mới chính là bạn gái của cô.
Vậy mà giờ tình huống đã đổi ngược lại, bây giờ cô chính là người phải e ngại, cô sợ anh sẽ hành động điều gì đó nên cô phải chủ động nói trước: "Thôi được rồi, tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà."
Anh hài lòng gật đầu, thoáng chốc xe đã chở cô về đến nhà, lúc cô quay người toan muốn xuống xe thì bị anh gọi lai: "Đợi chút."
Cô đáp: "Sao vậy."
Trần Lăng Dực: "Em chưa tháo dây an toàn."
Cô lúc này nhìn lại đúng thật, đang tính tháo thì anh đã chôm người lên: "Để anh giúp em."
Lúc này gương mặt hai người rất gần nhau, mùi hương đàn ông tỏa ra từ người anh khiến trái tim cô đập thình thịch liên hồi, bỗng dưng anh câm lấy cằm cô kéo về phía mình ngưỡng tưởng mình sắp bị anh cưỡng hôn rồi nhưng lại không phải, anh đặt một cái thơm nhẹ nhàng trên trán của cô, thấy cô nhắm mắt anh gõ cho cô một cái vào đâu, nói: "Em nhắm mắt làm gì vậy."
Cô lúc này xấu hổ không thôi, mình bị điên rồi chắc do lúc nãy uống một ly nên giờ đầu óc không được tỉnh táo, cô ngại ngùng nói: "Tại anh cởi dây an tòa lâu quá nên tôi ngủ luôn đó."
Trần Lăng Dực bật cười, nói: "Vậy là do em ngủ quên đúng không, em ngủ nhanh thật đó, chưa tới một phút mà đã ngủ mất rồi "
Kiều Tâm ngại quá hóa thẹn, cô hậm hực nói: "Anh nghĩ thế nào thì nghĩ tôi về nghỉ ngơi đây."
Anh lại gọi với cô lại: "Kiều Tâm, Hứa Kiều Tâm"
Cô quay lại hỏi: "Sao nữa vậy không tha cho tôi hả."
Anh nở một nụ cười tươi rói khiến tim cô hụt mất một nhịp nói: "Ngủ ngon nhé, mơ anh thì càng tốt."
Cô cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lạnh lùng bình thường, cô đáp lại: "Ai mà thèm"
Sau đó cô bước vào phòng trên môi cô lộ rõ nụ cười tươi tắn e rằng ngay cả chính cô cũng không biết, trái tim cô đang đập rộn ràng hạnh phúc, đúng vậy đây chính là cảm giác yêu, cảm giác mà suốt bao nhiêu năm qua cô thèm khát có được nó nhưng không ai có thể mang lại cảm giác này cho cô ngoại trừ anh.
Sáng nay dậy cô cảm thấy tinh thân của mình vô cùng phấn chấn và tỉnh táo, tối hôm qua cô đã ngủ rất ngon vô cùng ngon, có lẽ là do tác động của lời chúc hôm qua ư.
Mở điện thoại ra xem cô nhận được một tin nhắn, đó chính là tin nhắn phát lương của tập đoàn Š, vậy là cô đã kiếm được tháng lương đầu tiên từ khi về nước rồi, nghe lời A Bính cô order hơn chục cốc café sữa ship đến công ty khao mọi người.
Khi cô ra khỏi cửa cũng như hôm qua xe của anh đã đậu sẵn ngay trước cửa chờ cô, cô biết dù mình tránh cũng không thể nào tránh được đặc biệt là anh nên ngoan ngoãn nên xe ngồi vào ghế lái phụ, tự giác thắt dây an toàn cho mình luôn, tâm trạng của cô hôm nay cực kì tốt, thấy cô vui như vậy Trần Lăng Dực cũng vui theo cô, anh nói: "Nhận được lương mừng đến thế cơ à"
Cô vui vẻ đáp lại: "Đúng vậy công sức cả một tháng chịu đựng anh của tôi cuối cùng cũng được đền đáp.
À đúng rồi anh thích uống café vị nào để tôi order luôn thể."
Trần Lăng Dực đáp: "Tôi thích uống cafe em pha."
Kiều Tâm nói: "Vậy càng tốt, tôi đỡ tốn được một cốc, hôm nay tôi muốn khao mọi người ly café dù gì lúc mới vào tôi cũng chưa có cuộc gặp gỡ đàng hoàng nào cả"
Trần Lăng Dực lúc này mới ngớ người ra nói: "Vậy em đã order chưa?"
Kiều Tâm vui vẻ đáp: "Tôi order rôi anh yên tâm."
Anh cũng cười không nói gì, chỉ là anh đã âm thầm order dùm cô thêm chục cái bánh bao há cảo nữa thôi, anh biết luật ngầm trong giới văn phòng là phải như vậy, lúc trước anh mới vào cũng chật vật vất vả lãm nên anh hiểu được.
Lúc cô mới đến mọi người nhao nhao ra chào cô nói: "Ôi Kiều Tâm ơi em mua café cho mọi người được rồi lại còn mua thêm bánh bao làm gì nữa, tốn kém ra, bánh bao ở quán này ngon mà nổi tiếng lắm đấy phải xếp hàng từ sớm thế mà em cũng mua được, em mua hết chỗ này chắc cũng phải hết gân nửa tháng lương đó, em làm như này mọi người ngại chết mất, thôi thì mọi người cảm ơn em nhé."
Kiều Tâm lúc này hoang mang không hiểu gì nhưng nhìn động tác cho tay lên miệng tỏ ý im lặng của anh là cô đã hiểu rõ tất cả rôi, vậy tức là cô order café còn anh lại còn order giúp cô thêm bánh bao hoàng kim nữa chứ đúng thật là hết nói nổi mà.
Cô đành phải đáp lại qua loa với mọi người: "Ôi có gì đâu ạ, trong một tháng qua mọi người đã giúp đỡ em rất nhiều nhiêu đây có là gì đâu ạ, mọi người ăn uống vui vẻ nhé, em lên làm việc đây ạ."
Đúng rồi cô phải lên chất vấn anh, tại sao anh lại làm như thế, những việc như thế này cô đâu có muốn anh nhúng vào, chả nhẽ anh lại coi cô yếu kém như vậy, ngay cả những điều cơ bản như vậy cũng không biết ư.