Kiều Tâm ngượng ngạo đáp lại: "Đó là chuyện của mấy tiếng trước rồi còn hiện tại tôi đói, đã vừa lòng anh chưa"
Trần Lăng Dực: "Được rồi, em đợi tôi một chút."
Trần Lăng Dực thay từ áo sơ mi sang áo thun trắng, có lẽ ở khách sạn chỉ có loại áo như vậy, nhưng khi mặc lên người anh thì trông không khác gì hàng hiệu vậy, có lúc cô còn nghĩ Trần Lăng Dực không dấn thân vào giới giải trí thì thật là lãng phí cho nền nghệ thuật nước nhà.
Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, anh khẽ lên tiếng: "Không đi thôi còn nhìn cái gì nữa"
Kiều Tâm lúc này mới thoát khỏi vẻ đẹp trai của anh, cô thâm cảm thán chết tiệt sao hôm nay anh lại đẹp trai đến thế cơ chứ.
Hai người xuống dưới sảnh trả chìa khóa phòng cho lễ tân, cậu nhân viên lúc này nhìn thấy bọn họ thì cúi gằm mặt xuống sợ hãi không dám liếc nhìn, thấy vậy cô liền bước tới trấn an cậu ta: "Cậu có phải là cậu nhân viên lúc nãy"
Cậu nhân viên tưởng mình sắp bị cho lên thớt trảm nên giọng run lẩy bẩy nói: "Vâng...vâng...là...tôi"
Kiều Tâm an ủi: "Cậu đừng lo nữa, lúc nãy Trần tổng nóng tính nên dọa cậu vậy thôi, yên tâm là anh ấy sẽ không làm gì cậu đâu, cậu cứ yên tâm mà làm việc, chuyện này tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi"
Lúc này cậu ta mới ngẩng lên nhìn cô một cái, miệng vẫn tiếp tục lắp bắp, nhưng trong đôi mắt của cậu ta ánh lên một tuy vui vẻ và hy vọng: "Chị...chị là"
Kiều Tâm đáp lại: "Tôi là thư kí của Trần tống, lời nói của tôi chính là thay mặt anh ấy gửi đến cậu"
Cậu ta vui vẻ mừng rỡ, không ngừng gập người cảm ơn.
Lúc này Trần Lăng Dực đã lấy xe ra và đang đợi cô ở trước sảnh.
Lúc hai người rời đi mọi người không ngừng bàn tán: "Cô nói xem giữa bọn họ có chuyện gì xảy ra không"
Một người nhanh trí đáp lại: "Nếu có chuyện gì xảy ra thì đó cũng là điều bình thường, nhìn bọn họ xem trông xứng đôi vừa lứa như vậy.
Tôi cá chắc cô gái kia cũng là tiểu thư của nhà tài phiệt nào đấy, cô nhớ lúc cô ấy bước vào đây không ta nói khí chất cứ phải gọi là ngút trời, lại còn xinh xắn thế kia"
Người khác lại chen vô: "Đúng thật, tôi là con gái tôi còn đổ đứ đừ đây này, mà lạ nhá hình như đây là cô gái đầu tiên mà Trần tổng dẫn vào đây thì phải, bình thường anh ấy toàn đi có một mình không à, đúng là chuyện khó tin có một không hai."
Người nào đó lại tiếp lời: "Thì người ta đẹp trai địa vị cao nên đương nhiên phải kiếm một người xứng tâm với mình chứ, phải là vừa thông minh vừa xinh đẹp như vậy thì mới hút nhau được chứ"
Tất cả đương nhiên đều gật đầu đồng tình, rồi sau đó lại vội vã tản ra vì đã bị quản lý khách sạn nhắc nhở.
Trên xe, Trần Lăng Dực đang bật bài hát tiếng anh mà trước đây cô vô cùng thích, khi được nghe lại bản nhạc đó cô đã vô cùng hoài niệm, cô hỏi anh: "Bây giờ vẫn còn bán đĩa CD của ca khúc này hả"
Anh đáp lời: "Nếu tôi nói đây là cái đĩa tôi giữ gìn suốt gần 10 năm em có tin không?"
Cô ngạc nhiên đáp lại: "Không thể nào, chả nhẽ đây là..."
Trần Lăng Dực: "Đúng vậy đây là đĩa CD mà ngày trước em đã tặng nó cho tôi, những gì liên quan đến em tôi luôn giữ gìn cẩn thận, tất cả mọi thứ về em"
Kiều Tâm nghe vậy thì trong lòng lại nhói lên một tiếng, lúc cô bay sang nước ngoài vì đi vội quá nên cũng chả kịp mang theo cái gì, chỉ xách vẻn vẹn một cái vali nhỏ, cô cũng chả kịp mang theo cái gì cả, hôm đó cô chỉ nhớ hôm đó khi hoàn thành xong bài thi tốt nghiệp, cô nghĩ chắc trong đầu cũng được số điểm kha khá, còn chưa kịp khoe với bố mẹ thì mẹ cô đã soạn sẵn đồ của cô vào một chiếc vali nhỏ rồi nói: "Dì của con mời chúng ta sang bên bển chơi mấy hôm, con ngoan sang đó trước rồi mấy hôm nữa bố mẹ sang sau nhé"
Kiều Tâm đương nhiên lúc đó không chịu, cô đáp lại: Không con muốn đi cùng bố mẹ cơ"
Mẹ cô dỗ dành: "Ngoan sang đó trước đi, bố mẹ có việc xong rồi bố mẹ qua với con luôn"
Cô nũng nịu đáp lại: "Không con đợi được, đi một mình chán chết đi được, chả nhẽ mẹ định để con một mình tới nơi đất khách quê người sao."
Mẹ cô đáp lại: "Sao lại một mình đến nơi có dì con ra đón mà, ngoan qua đó trước mấy hôm phụ dì tổ chức tiệc nữa chứ, một mình dì làm sao có thể gánh nổi"
Kiều Tâm: "Nhưng con đã gặp dì bao giờ đâu"
Mẹ cô cười đáp lại: "Dì nhỏ đó, chả phải lúc bé thường hay bế con đó hay sao."
Kiều Tâm: "Hồi đó, sao con nhớ được, mà con vẫn muốn đi cùng bố mẹ cơ"
Mẹ Kiều Tâm: "Thì đằng nào ba mẹ cũng sang mà, mẹ muốn con sang trước, dù sao vé máy bay cũng đã đặt rồi con không đi thì sẽ bị hủy mất đó"
Cô phụng phịu: "Thôi được rồi, con đi, con đi, mà ba mẹ cũng thật là báo gấp như vậy làm con chưa kịp đẹp gì cả với lại con cũng chưa kịp khoe với bạn bè là con sắp được sang nước ngoài nữa chứ."
Mẹ cô đáp lại: "Cần gì phải đẹp nữa con gái mẹ lúc nào cũng xinh nhất, còn chuyện kia thì con sang bên con gọi điện khoe với các bạn cũng được mà đúng không.
Thấy cũng có lý nên cô đồng ý cả hai tay hai chân mà không một chút mảy may nghi ngờ gì, nhưng khi sang đến nơi thì đợi mãi không thấy bố mẹ sang, một tuần rồi lại hai tuần và dì cũng không chuẩn bị tiệc như những gì mẹ nói, lúc đó trong thâm tâm của cô đã linh cảm có điều không lành rôi và chả qua mọi người đang cô dấu diễm cô thôi.
Anh gọi cô trở về với hiện thực: "Kiều Tâm, làm gì mà suy nghĩ ngây ngốc vậy"
Cô cười đáp: "Không có gì chỉ là ký ức không vui ùa về"
Trần Lăng Dực: "Hy vọng có một ngày em sẽ chia sẻ kí ức không vui đó cho tôi để tôi có thể chịu đựng cùng em"
Cô thầm khóc trong lòng nếu ngày anh biết được chuyện đó thì không biết anh có còn nói nhớ cô như vừa rồi, liệu anh có còn thương cô nữa không hay sẽ chuyển sang căm thù chán ghét.
Cô đáp lại lời anh: "Tôi lại hy vọng anh không bao giờ có thể biết đến nó."
Trần Lăng Dực: "Anh nghiêm túc, những gì không vui em nên san sẻ cùng người khác như vậy sẽ tốt hơn đó"
Cô cười nhìn anh: "Ai cũng có thể nghe nhưng riêng anh thì không, không bao giờ"
Bỗng nhiên anh phanh gấp lại theo quán tính cô đổ nhào về phía trước anh chăm chăm nhìn cô, nhưng cô lại không dám nhìn lại, anh gọi cô: "Kiều Tâm, nhìn thẳng vào mắt tôi"
Cô đáp lại: "Anh sao vậy tự dưng phanh gấp xe làm tôi sợ chết đi được"
Trần Lăng Dực hỏi cô: "Em đừng đánh trống lảng nữa, em nói đi, em ghét tôi đến vậy ư?"
Kiều Tâm: "Anh đừng có nói linh tỉnh nữa, nếu không muốn đi ăn nữa thì cho tôi về nhà"
Trần Lăng Dực cầm lấy tay cô, nói: "Hứa Kiều Tâm nhìn thẳng vào mắt anh nói xem, em còn thích anh không?"
Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cô sợ nếu nhìn vào khuôn mặt đó thì cô sẽ không tự chủ được mà thốt lên: "Có tôi không những vẫn còn thích anh mà tôi còn yêu anh nữa kia, tôi cũng muốn ghét anh lắm nhưng trái tim của tôi nó không nghe lời, vẫn cứ đập vì anh."