Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi tầm khoảng 15 phút thì cơm cũng đến, thấy cô ra nhận ai cũng tưởng do cô đặt, nên vờ trêu đùa: "Kiều Tâm trả phải lúc nãy em ăn rồi sao, giờ đói lại đặt đồ ăn tiếp hả?"

Cô ngại ngùng đáp lại: "Dạ đây là phân em đặt cho sếp ạ, chứ phận nhân viên thì dù đói cũng đâu có được đặt đồ ăn vào giờ này."

Mọi người lại liên tục lắc đầu: "Haiz, bệnh cuồng công việc của sếp lại tái phát rôi.

Thôi em mang nhanh lên cho sếp đi em."

Cô gật đầu mang vội lên lâu, lúc đứng trước cửa phòng anh cô còn hơi do dự nhưng sau đó vẫn lựa chọn gõ cửa.

Lần này không còn nhìn thấy anh chú tâm cảm cúi vào công việc nữa mà anh đang đứng quay lưng lại với cô, mắt anh đang chăm chăm nhìn ra cửa sổ không biết đang đăm chiêu nghĩ gì, bóng lưng ấy nhìn thật đơn độc, giá như, giá như cô có thể bước đến ôm trọn lấy bóng lưng ấy để có thể xoa dịu, an ủi được phân nào.

Anh quay đầu lại nhìn cô có chút ngạc nhiên, anh nói: "Tôi nhớ là tôi gọi A Bính đặt cơm cho tôi mà."

Cô đáp lại: "Ai thì cũng vậy thôi, quan trọng là anh có đồ ăn cho anh là được."

Anh chỉ ra chỗ bàn tiếp khách, ý bảo cô mang đồ ăn quá đó để, cô làm theo, vì biết anh không thích sử dụng đồ đựng của quán nên cô còn cẩn thận giúp anh san sang bát khác.

Thấy cô làm vậy khóe môi anh bỗng cong nhẹ một cái, thầm nghĩ, cô gái này đúng là khiến cho người ta không thể nào mà ghét được.

Chuẩn bị xong xuôi, cô nói: "Đồ ăn xong hết rồi anh vào ăn luôn đi không nó nguội mất bây giờ."

Trần Lăng Dực đáp lời: "ừm, cô có thể ngồi lại với tôi.

Kiều Tâm: "Sở thích của anh thì thích bị người khác nhìn trong lúc ăn cơm hả"

Trần Lăng Dực: "Không tôi đâu có sở thích biến thái như vậy, nhưng tôi thích người nhìn tôi ăn là em, chả phải ngày trước em cũng thích đó sao."

Nghe vậy cô ngượng đỏ chín hết cả mặt, cô đáp: "Đó...đó là chuyện của trước kia, bây giờ ai cũng thay đổi chứ."

Trần Lăng Dực: "Nhưng tôi với em là không thay đổi cho dù bao nhiêu năm đi chăng nữa."

Trái tim cô lại bắt đầu đập loạn nhịp, nếu người ngoài nghe được những lời này thì họ có thể cho rằng anh đang nói dõi, lời nói của anh không đáng tin nhưng cô lại tin anh 100%, cô hiểu tính cách của anh, dám nói dám làm, anh không phải là kẻ thích buông lời bông đùa giễu cợt.

Cô đáp lại: "Nếu anh vẫn tiếp tục nói những lời như vậy thì tôi sẽ ra ngoài đó."

Trần Lăng Dực: "Sao em phải trốn tránh, những gì anh nói đều là sự thật."

Lần này cô kiên quyết hơn, nếu cô cứ ngồi đây nghe những lời đường mật của anh thì lớp màng ngăn cách cuối cùng của cô sẽ vỡ mất, cô vẫn luôn kiêm lòng mình lại, còn anh thì liên tiếp tấn công cô khiến cho cô không có đường thoát.

Cô đáp lại: "Trần tổng ăn ngon miệng, xong thì gọi tôi vào tôi dọn giúp anh."

Trần Lăng Dực cau mày, anh lớn tiếng nói: "Tôi đã cho em đi chưa."

Kiều Tâm cũng đáp lại: "Xin lỗi, tôi là thư kí của anh, tôi không có nghĩa vụ phải ngồi đây để ngắm anh ăn cơm."

Trần Lăng Dực: "Nhưng em có nghĩa vụ phải nghe lời tôi"

Kiều Tâm: "Nhưng đây đâu phải là công việc mà tôi phải làm"

Trần Lăng Dực: "Từ giờ nó sẽ trở thành một phân trong công việc của em."

Kiều Tâm hậm hực: "Sao anh không thuê riêng cho mình một người bảo mẫu luôn đi."

Trần Lăng Dực: "Tôi đang thuê em đây, vậy nên hãy trở lại đúng vị trí của mình đi"

Cô đành bực tức ngồi xuống vị trí đối diện anh, nhìn anh thong thả nhẹ nhàng từ từ ăn, khi ăn được miếng đầu tiên vào miệng, mặt anh bỗng hơi nhăn lại, anh hỏi cô: "Cơm này là do em đặt đúng không?"

Kiều Tâm: "Đúng rồi có chuyện gì không?"

Trần Lăng Dực đáp lại: "Em đặt ở quán khác, tôi ăn tôi thấy lạ."

Kiều Tâm: "Không ngon sao, quán này trước tôi ăn thấy được lảm, cũng khá nổi tiếng."

Trần Lăng Dực: "Không phải không ngon mà là cách chế biến có chút khác lạ, ăn rất lạ miệng, tôi rất thích."

Kiều Tâm: "Ưm anh đã thích vậy thì ăn nhiều vào, tôi gọi cho anh suất của hai người luôn đó."

Anh cười thâm, cô coi anh là con heo hay gì mà ăn một lúc được tận hai phân vậy, anh nói: "Tôi lại tưởng em muốn ăn cùng tôi nên đặt combo 2 phần chứ"

Kiều Tâm: "Không dám đâu, tôi vừa ăn lúc trưa xong, đâu có sức mà ăn tiếp, mà anh có thể ăn nhanh nên không tôi vẫn còn rất nhiều văn kiện xử lý."

Trần Lăng Dực: "Tôi quên mất em là nhân viên ưu tú, lúc nào cũng cắm mặt vào công việc."

Cô biết anh đang cà khia cô nên cô chẳng thèm so đo với anh nữa, 2 suất cơm thịt kho thế mà anh lại ăn hết sạch, đúng thật là, ngày trước anh có ăn nhiều vậy đâu, toàn do cô ép anh ăn thì anh mới ăn đó chứ.

Nhớ mỗi lần đi chơi anh đều ăn có một nửa số thức ăn rôi đã kêu chán, dù cô có bắt ăn thế nào anh cũng không ăn, bảo mình no rồi và kết quả là cô phải ăn luôn cả nửa phần còn lại của anh.

Đương nhiên sau nhiều lần như thế thì cân nặng của cô cũng tăng vọt rồi, lúc đó cô thâm oán trách anh, cô nói: "Tại cậu đó giờ trông tôi sắp lăn được rồi đây này."

Trần Lăng Dực cười xòa đáp lại cô: "Tôi biết gì đâu mà cậu đổ tội cho tôi."

Kiều Tâm: "Thì tôi phải ăn luôn cả nửa phần của ai đó nên giờ mập ú lu vậy nè nhỡ ai đó thấy tôi mập xấu đi theo ai khác thì sao."

Trần Lăng Dực nói ra giọng vẻ vô tội: "Ai đó là ai sao lỡ ác vậy với bạn của tôi."

Cô tức giận đánh anh mấy cái, giọng nói có vẻ bực tức: "Tôi đánh, tôi đánh, lại còn giả vờ ngây ngô hiền lành nữa hả.

Thôi tôi phải giảm cân đây không nhỡ cậu theo người khác thì tôi cũng biết đường phòng thêm anh khác chứ."

Trần Lăng Dực bắt lấy cánh tay của cô đang đập loạn xạ vào người mình ánh mắt nghiêm nghị nói: "Cậu dám sao."

Thấy anh như vậy cô lại càng muốn chọc tức anh hơn cô mạnh miệng nói: "Sao mà không dám cơ chứ, không những một anh mà còn phải mấy anh."

Anh siết lấy tay cô, rồi kéo cô vào lòng, anh hôn lên môi cô, anh nói: "Môi này chỉ mình tôi được hôn, nếu ai muốn hôn trừ khi tôi chết đi"

Kiều Tâm nghe vậy trong lòng vừa vui vừa sợ, nhưng cô vẫn muốn phản bác lại: "Nhưng nhỡ cậu thích người khác sao, chả nhẽ không định cho tôi kiếm người khác hả"

Trần Lăng Dực đáp lại: "Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đó xảy ra"

Kiều Tâm nghe vậy thì càng mừng hơn, cô hỏi: "Vậy tức là cậu xác định cưới tôi phải không, phải không."

Trần Lăng Dực cốc vào đầu cô nói: "Lo mà học đi sắp thi cuối kì rồi ngồi đó mà nghĩ chuyện không đâu."

Anh sau khi ăn xong lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc, dường như người vừa nãy còn trêu đùa cô với người đang ngồi ở chỗ làm việc kia cứ như hai người khác nhau vậy đó, khi anh làm việc thế giới xung quanh anh dường như không tồn tại nữa vậy.

Anh chỉ tập trung vào những con số, nhưng đông tài liệu, cô nghĩ đôi với anh chúng cũng như những đề toán mà trước kia anh giải, càng giải càng cuống, làm đến quên ăn quên ngủ.

Và đương nhiên công sức lao động của anh cũng được đền bù một cách chính xác, ở cái tuổi của anh mấy ai mà đã leo lên được vị trí giám đốc cơ chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK