• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Giang Hâm có chút say khướt nói: “Tôi đang ở phòng riêng Paris của khách sạn Hoàng gia … anh đã nói. anh sẽ bảo vệ tôi … đúng … đúng … tôi phải đưa giám đốc Lưu cho hôm nay uống rượu, để anh ta ngoan ngoãn đưa tiền cho tôi … Đưa cho tôi… nhớ đến … nhớ đến đón tôi…”
“Em ở đâu?”
“Tôi … Tôi đang ở trong phòng vệ sinh … Tôi… Tôi … Không sao …” Giang Hâm lần lượt bị từng người mời rượu, cô vốn không có kinh nghiệm, lại uống quá nhiều.
Giang Hâm, em đang ở đâu?
Giang Hâm có chút say khướt nói: “Tôi đang ở phòng riêng Paris của khách sạn Hoàng gia … anh đã nói.. anh sẽ bảo vệ tôi … đúng … đúng … tôi phải đưa giám đốc Lưu cho hôm nay uống rượu, để anh ta ngoan ngoãn đưa tiền cho tôi … Đưa cho tôi… nhớ đến … nhớ đến đón tôi…”
“Em ở đâu?”
“Tôi … Tôi đang ở trong phòng vệ sinh … Tôi… Tôi … Không sao …” Giang Hâm lần lượt bị từng người mời rượu, cô vốn không có kinh nghiệm, lại uống quá nhiều.
“Không được uống rượu nữa, ở trong phòng vệ sinh chờ tôi, không được nhúc nhích!” Thẩm Hạo nói với giọng điệu gần như ra lệnh.
Nói xong liền lái xe đi tới khách sạn Hoàng gia.
May mắn thay, chợ Hoa Điểu không xa khách sạn, mất hơn mười phút đi ô tô là đến nơi.
Đi thẳng lên phòng riêng của nhà hàng trên tầng hai.
“Lưu … Giám đốc Lưu … Tôi không uống được nữa … Tôi thật sự không uống được nữa…”
Cô đây là không cho ta mặt mũi?
Ngay sau khi Thầm Hạo mở cửa, anh nhìn thấy trong nháy mắt mà nhiều người đàn ông đang ngồi xung quanh Giang Hâm, rót rượu vào miệng cô, một số người đàn ông còn đang không trung thực ăn đậu hũ của Giang Hâm
“Các người không nghe thấy, cô ấy không thể uống nữa sao?”
“Cậu là ai mà đến vậy, mẹ nó” Lưu Văn Hiền cũng uống rất nhiều, mặt đỏ bừng.
Thẩm Hạo bước tới, đẩy một vài người thương nhân ra.
“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, cô ấy không thể uống rượu nữa …” Nói xong, Thẩm Hạo bước đến bên cạnh Giang Hâm.
Những người đàn ông làm đổ rất nhiều rượu lên người Giang Hâm, người cô nồng nặc mùi rượu.
“Tôi ở đây, chúng ta về nhà thôi!” Thẩm Hạo nói nhỏ với Giang Hâm.
Gương mặt xinh đẹp của Giang Hâm ửng đỏ, hai mắt mờ mịt, hoàn toàn say khướt.
Kêu lung tung: “Là anh … Tiểu Hạo Hạo … anh đến rồi … đến … cùng uống rượu với giám đốc Lưu …
uống …”
Lưu Văn Hiền mang theo vài thương nhân trực tiếp chặn đường: “Hừ … muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Thẩm Hạo nhìn Lưu Văn Hiền lạnh lùng nói: “Bằng không, anh muốn như thế nào?”
“Để người lại, còn cậu cút đi.” Một thương nhân trực tiếp tiến lên, chỉ vào mũi Thẩm Hạo chửi bới.
Lưu Văn Hiền đã từng nghe đến tên của Thẩm Hạo, không phải là tên nhà quê đã đánh ông chủ của anh ta sao?
Đột nhiên cảm thấy vui mừng trong long, tự dâng lên tận cửa, Giang Hâm có gia cảnh Hứa gia chống lưng, chờ chút nữa để mấy thương nhân chơi chết, anh ta cũng không phải chịu trách nhiệm.
Đồ nhà quê này, nếu anh xử lý sạch sẽ và giao cho Phú Đại Long thì quả là một công lớn, trong lúc trò chuyện, nhắn tin cho quản lý an ninh của khách sạn Hoàng Gia, nhờ anh ta đưa người lên ngay.
Thẩm Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm nói: “Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, cút khỏi đây!”
Anh ta đã nghe nói rằng Thẩm Hạo
có thể đánh nhau, vì vậy muốn trì hoãn cho đến khi nhân viên bảo vệ đến.
“Đừng giả vờ a… Nhìn xem đây là địa bàn của ai, tôi đã gọi người tới., không có tôi cho phép, các người không thể rời đi… Muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng đợc, trừ phi …” Lưu Văn Hiền sắc mặt tàn nhẫn bước tới.
“Trừ phi cái gì?” Thẩm Hạo ôm Giang Hâm mạnh mẽ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK