• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Nói xong, Thẩm Hạo dùng tốc độ sét đánh đoạt lấy khẩu súng lục, mờ chốt, nạp đạn rồi bắn lên mái nhà …

Đoàng … tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi…

Còn Phương Tuấn trước mặt, bị dọa đến mức, tè ra quần.

“Anh… anh làm gì vậy… Giang Hâm… mau ngăn cản cậu ấy.” Hạ Tri Thu sợ hãi.

Trong mắt bà, Thẩm Hạo hoàn toàn là một kẻ mất trí.

Sau khi Thẩm Hạo bắn một phát súng, nhanh chóng tháo súng thành 8 mảnh, đập lên bàn.

Tất cả mọi người đều bị cảnh này làm cho ngơ ngác.

Anh ta không phải là một ngọn núi nhồi bún sao? Làm thế nào bạn vẫn có thể chơi súng?

“Cậu xong rồi… cậu vậy mà dám nổ súng… Tôi đã quay lại cảnh vừa rồi.” Giang Mộng nói giơ điện thoại của mình đe dọa Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo thậm chí không thèm phản ứng với cô ta.

Giang Hâm đi tới, kéo Thẩm Hạo: “Đi thôi… tránh xa đầu gió, bà nội sẽ không cho bọn họ gọi cảnh sát.”

Giang Hâm vừa rồi cũng bị kinh ngạc bời hành động của Thẩm Hạo, thế nhưng, nổ súng là phạm pháp.

Nhìn dáng vẻ của Giang Mông, hoàn toàn là muốn đổ tội danh tàng trữ súng đẩy cho Thẩm Hạo.

Cô tin rằng Giang Mộng nói được làm được.

Thẩm Hạo cười nhạt, trực tiếp lấy ra một chiếc smartphone.

Vào lúc sáng, Giang Hâm nhìn thấy anh vẫn đang sử dụng chiếc điện thoại di động cỗ hơn mười năm trước, mới đưa cho anh chiếc smartphone khác của mình.

“Cô cho rằng chỉ mình cô biết sử dụng điện thoại sao?” Thẩm Hạo

trực tiếp bấm điện thoại.

Giọng nói nhục mạ Giang Hâm của Phương Tuấn được phát trên điện thoại.

“Tôi nghe nói Hứa lão gia vô cùng bao che con cái… Tôi không biết ông ấy sẽ cảm thấy thế nào khi nghe được đoạn ghi âm này.” Thẩm Hạo nói thoải mái nói.

“Anh… anh… anh muốn làm gì?” Phương Tuấn sắc mặt tái nhợt nói.

Anh ta không bao giờ nghĩ đến,

đồ nhà quê từ trên núi xuống, này lại thực sự chơi trò ghi âm này.

Nếu Hứa Đức Uyên nghe được đoạn ghi âm này … Phương gia không chết cũng phải thuế lớp da.

Thẩm Hạo vô thức nhìn thấy đũng quần ướt đẫm của Phương Tuấn rồi nói: “Lúc đầu tôi đã không muốn để ý đến anh. Là do anh tự đâm đầu vào rọ … như vậy để làm gì …”

“Anh muốn vị trí này phải không? Tôi sẽ nhường cho anh …” sắc

mặt Phương Tuấn khó coi.

Giang Mộng nhìn Phương Tuấn sọ hãi, hoàn toàn không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đau lòng vội vàng nói: “Phương Tuấn, đừng sợ anh ta … Không phải chỉ là một đoạn ghi âm sao? Những gì anh nói cũng là sự thật… Hơn nữa, Hứa lão gia cũng không nhất định sẽ ra mặt vì con điếm này…”

“Im đi cho tôi!” Phương Tuấn thô lỗ nói với Giang Mộng, Hứa Đức Uyên có thể sẽ không vì Giang Hâm ra mặt, nhưng bên trong đoan ghi âm, anh ta vừa rồi nhất

thời cũng nói động đến Hứa Đức Uyên.

Thẩm Hạo nhàn nhạt cười nói: “Hiện tại e rằng không còn đơn giản là nhường vị trí như vậy… Miệng của cậu dơ bẩn như vậy sẽ phải trả giá … Như vậy, anh quỳ xuống tát vào mặt mình, khi nào một cái răng rơi ra, chuyện này coi như xong ….”

“Được rồi, đừng có quá phận, Phương Tuấn đã chịu nhường rồi. Đừng có mà lên mặt, làm người cũng nên biết nhìn trước nhìn sau …” Hạ Tri Thu bước tới giúp Phương Tuấn giải vây.

Thẩm Hạo liếc nhìn Hạ Tri Thu một chút: “Lão phu nhân, anh ta vừa mắng cháu gái của bà, cũng không thấy bà ra mặt… nếu như, lúc đó bà chịu nói một câu, thì bây giờ tôi cũng sẽ nể mặt bà, nhưng….”

Những lời của Thẩm Hạo khiến Hạ Tri Thu á khẩu không trả lời đưược.

Bà hận tên nhà quê này đến mức nghiến răng, nhưng hết lần này đến lần khác không thề làm được

gì-

Thấy Phương Tuấn bất động,

Thẩm Hạo nói với Giang Hâm: “Giang Hâm, em gọi điện của ba nuôi. Gọi ngay bây giờ, tôi sẽ cho ông ấy nghe cái này. Em xem, chúng ta cho Phương Tuấn một cơ hội, nhưng anh ta không muốn. Vậy cũng đành, a,… cứ để ba nuôi xử lý hắn.”

Giang Hâm thông suốt gật đầu, lấy điện thoại di động ra.

Ngay khi Giang Hâm lấy điện thoại di động ra, Phương Tuấn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Hạo: “Tôi làm! Anh phải xóa đoạn ghi âm đó.”

Thẩm Hạo giả vờ nói: “Đương nhiên, tôi muốn xử lý anh cũng có muôn ngàn cách…”

Phương Tuấn vẻ mặt phẫn hận, nhưng cũng không dám mờ miệng, trực tiếp tát chính mình nói: “Thực xin lỗi, Giang Hâm, tôi không nên mắng cô cay nghiệt như vậy.”

Thẩm Hạo thấy vậy hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: “Không tệ … đúng như vậy.”

Giang Mộng chạy đến bên Hạ Tri Thu: “Bà nội, bà giúp Phương Tuấn … Nếu Phương Tuấn bị bắt

nạt trong nhà chúng ta, chúng ta làm sao có thề đối mặt với Phương gia …”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK