• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.org: Chàng Rể Mạnh Nhất

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Hề Mỹ Quyên bị sốc, trong tiềm thức lùi lại một bướcc, nếu Từ Văn Sơn không giữ lại, bà ta sẽ ngã quỵ xuống đất vì sốc.
Hạ Tri Thu đã bình phục sau nôi
sợ hãi ngắn ngủi, thay thế bằng một cơn sung sướng.
Chống quải trượng, bà ta chạy đến chỗ Giang Hâm nắm lấy tay cô: “Tiểu Hâm, con … con không sao … quá tốt… quá tốt.”
Đối với thái độ của Hạ Tri Thu, Giang Hâm cũng tỏ ra thờ ơ, rút tay về.
Đôi mắt liếc nhìn mọi người có mặt, cuối cùng ánh nhìn rơi vào Từ Văn Sơn và Hề Mỹ Quyên.
Hạ Tri Thu thấy thế cười nói: “Tiểu Hâm, con đến thật đúng
lúc. Từ lão gia đến đây, chính là để xin lỗi con, ông ấy nói mọi chuyện trước đây là hiểu lầm. Vừa rồi, còn muốn kiếm con.”
Thái độ Từ Văn Sơn vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố gắng gượng cười, bước tới trước mặt Giang Hâm: “Đúng vậy … Giang Hâm, lần này chú đến đây để xin lỗi con, về những gì đã gây ra cho con …”
“Những tổn thương mà các người đã gây ra với Giang Hâm, các người nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi thì có thể bỏ qua sao? Tôi đã nói ngay từ đầu, muốn xin lỗi thì quỳ xuống!” Thẩm Hạo tiến lên phía trước, vạch trần biểu hiện đạo đức giả của Từ Văn Sơn.
Vẻ mặt của Từ Văn Sơn trở nên u ám ngay lập tức.
Ông ta vốn đến đây không phải đẻ xin lỗi!
“Đừng hiếp người quá đáng …” Từ Văn Sơn nghiến răng gằn
từng chữ.
“Ông không phải tới đây để xin lỗi sao? Một lời xin lỗi phải chân thành … Nếu không, chúng tôi không chấp nhận. Làm cái gì vậy?” Thầm Hạo tiếp tục lên tiếng.
Trước khi Từ Văn Sơn phát tác, Hạ Tri Thu thô bạo bắt lấy Thẩm Hạo: “Cậu là cái thá gì, ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?”
Sau đó bà ta cười nói với Từ Văn Sơn: “Lão gia Từ, đừng để ý đến cậu ta … cậu ta là tên nhà quê trên núi mới xuống, không hiểu
thế sự … Ông đừng tức giận … Cậu ta có không liên quan gì đến Giang gia của chúng tôi.”
“Về phần nếu đã là hiểu lầm, vậy thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng, về phần mộ tổ tiên, dù có phải liều mạng, tôi cũng không cho các người lấy đi.”.
Mặc dù cô cảm thấy Thẩm Hạo nói không sai, những tổn thương mà Từ gia đã gây ra cho cô, đừng nói là quỳ gối xin lỗi. Nếu có khả năng, cô thật sự muốn giết hết bọn họ!
Nàng sở dĩ nói vậy, bởi vì không muốn gây ra quá nhiều rắc rối cho Hứa gia.
Hứa Đức Uyên bề ngoài rất nhiệt tình với con gái nuôi là cô, nhưnc thực chất tương đối qua loa, cô có thể cảm nhận được điều đó.
Cố hiểu rất rõ lý do Hứa Đức Uyên nhận cô là con gái nuôi, chính vì sức khỏe của ông ấy, mới làm như vậy.
Nếu như cô gây ra nhiều rắc rối nhiều hơn lợi ích mà ông ta được nhận, không thể nghi ngờ Hứa Đức Uyên sẽ bỏ rơi cô.
Vì vậy, đối với Từ Văn Sơn, chỉ cần đối phương có thể nước sông không phạm nước giếng, đã là rất tốt rồi.
Từ Văn Sơn vẻ mặt khó coi gật đầu: “Được rồi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mộ tổ tiên của các người đối với tôi cũng không phải của hiếm.”
“Vậy thì không tiễn.” Giang Hâm lạnh giọng nói.
Từ Văn Sơn tức giận không nói thành lời, bước lên khởi động xe.
Thẩm Hạo vừa muốn nói gì đó,
đã bị Giang Hâm ngăn lại, cô nhẹ giọng nói: “Quên đi, ông ta có quỳ xuống nhận lỗi, cũng không thể thay đổi sự thật rằng tôi đã bị họ làm tổn thương.”
“Tôi sẽ bắt họ trả giá đắt…”
Thẩm Hạo vừa nói vừa nhìn Từ Văn Sơn trên chiếc đang rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK