• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện tương tự Đỉnh cấp thần hào được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ

Chương 18: Chất độc bùng phát đột ngột
“Đại thiếu gia, lão gia tỉnh rồi…” Trước khi Hứa Trọng Ung đi ra ngoài, người hầu thân tín nhất của Hứa Đức Uyên là Lý Toàn một đường chạy tới ngăn Hứa Trọng Ung lại.
Hứa Trọng Ung vội vã đi theo vào phòng ngủ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Hứa Đức Uyên hưng phấn ngồi ở bên giường, không còn dáng vẻ dầu hết đèn tắt như trước đó.
“Ba…”
“Trọng Ung, tiểu tiên sinh, tiểu tiên sinh đâu?” Hứa Đức Uyên cắt ngang.
Hứa Trọng Ung kể lại chuyện vừa rồi, cúi đầu nói: “Ba, đều tại con. Con vi sốt ruột đã quên mất những gì tiểu tiên sinh ra lệnh.”
“Quên đi, ba cũng biết con phải chịu bao nhiêu áp lực. Đi ngay, nhưng đừng tiết lộ quan hệ giữa tiểu tiên sinh và chúng ta.” Hứa Đức Uyên im lặng một lúc rồi nói.
Hứa Trọng Ung hơi khó hiểu hỏi “Tại sao?”
“Đừng có quản việc này. Con đi nhanh lên!” Hứa Đức Uyên sẽ từ trên giường từ từ đứng lên.
Hứa Trọng Ung không nói gì, trực tiếp rời đi.
“Lý Toàn, anh sắp xếp Thẩm tiểu tiên sinh đến bệnh viện tốt nhất ờ Thông thành!” Hứa Đức Uyên nói với Lý Toàn bên cạnh.
Lý Toàn gật đầu nói: “Tam thiếu gia đã an bài rồi.”
Hứa Đức Uyên gật đầu.
Ông lại đọc đi đọc lại bức thư của
Thẩm Thiên Lâm trên đầu giường gửi cho ông, biểu hiện trên mặt ông trầm mặc hơn một chút, lẩm bẩm nói: “Cầu trời phù hộ cho Hứa gia của tôi.”
Đã có hơn chục người bị treo trên lầu hai của sơn trang Giang gia.
Từ Văn Sơn cũng mất kiên nhẫn.
ông không biết, những người Giang gia luôn luôn hèn mọn đã uống thuốc gì rồi.
Dù hỏi thế nào, họ vẫn luôn nói
rằng Thẩm Hạo bị Mã Uy bắt đi.
Từ Văn Sơn nói với Hạ Tri Thu người đang nằm trên mặt đất bên cạnh: “Hạ Tri Thu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn … Tiếp theo cứ mỗi phút, tôi sẽ cắt dây thừng một người trong số họ.”
Hạ Tri Thu bất giác run lên, cắn chặt răng không nói gì.
“Lão bà đáng chết, được rồi… Vậy thì bà nhìn người Giang gia của bà chết trước mặt bà đi!” Từ Văn Sơn chưa kịp nói xong.
Điện thoại di động của hắn cũng
đổ chuông, nhìn thấy là vợ hắn gọi đến, nhanh chóng trả lời.
“Văn Sơn, bác sĩ nói… bác sĩ nói cơ thể chất độc trong cơ thể Hiếu Phi đột nhiên bộc phát, đang cấp cứu trong ICU, ông tranh thủ tới đi! Chỉ sợ … Hiếu Phi … Chỉ sợ Hiếu Phi, nó sẽ không vượt qua mức này đâu.” Vợ ông ta ngay lập tức nói.
Từ Văn Sơn nghe tin dữ suýt ngất xỉu, run rẩy bước lên xe, Từ Văn Sơn nói với một đội trưởng vệ sĩ: “Anh ở đây canh chừng bọn họ … Nếu Hiếu Phi có mệnh hệ gì thì cũng để bọn họ chôn
theo”
Vừa đến cửa ICU, Từ Văn Sơn đã nghe thấy tiếng khóc.
Chạy tới, thân thể Từ Hiếu Phi bị đẩy ra ngoài.
Từ Văn Sơn nắm lấy một bác sĩ đi ra gầm gừ: “Có chuyện gì vậy? Anh nói không phải là kết quả tồi tệ nhất là người thực vật, chỉ mấy tiếng, tại sao người lại chết như vậy?”
Bác sĩ lắc đầu nguầy nguậy, cau mày nói: “Chất độc bùng phát đột ngột… không hề báo trước,
chúng tôi đã cố gắng hết sức. Từ tiên sinh, xin nén bi thương …”
Từ Văn Sơn run rẩy hai tay, vén tấm vải trắng phủ trên người Từ Hiếu Phi.
Dáng vẻ Từ Hiếu Phi vô cùng thê thảm, toàn thân sưng tấy nghiêm trọng, da bị lờ loét hoàn toàn.
“Văn Sơn, đều do người Giang gia… đều do Giang gia, anh phải báo thù cho con trai chúng ta!”
Vợ của Từ Văn Sơn vừa khóc vừa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK