Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự Đỉnh cấp thần hào được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 12: Hình như các người đã quên
“Đúng! Nhưng anh có vẻ không
nghe lọt tai, vốn dĩ còn định tha cho anh một mạng. Nhưng mà, dường như anh không muốn sống nữa.” Thẩm Hạo vẻ mặt lạnh lùng nói.
Không ai để ý rằng, một con bọ rùa màu đỏ tươi từ trong tay áo của Thẩm Hạo bay thẳng đến làn da trần của Từ Hiếu Phi.
Từ Hiếu Phi khoa trương cười, chỉ vào Giang Hâm nói: “Giang Hâm, đồ đĩ điếm, khẩu vị của cô thật nặng, còn tìm một tên nam nhân bệnh thần kinh… Ha ha ha…”
Thầm Hạo lạnh lùng nhìn Từ Hiếu Phi đang điên cuồng, trong lòng đếm “ba … hai… một…”.
Từ Hiếu Phi cười đến điên cuồng, một hồi sau dường như hít một hơi không kịp, ngã xuống đất co giật, sắc mặt tái nhợt, miệng sùi bọt mép.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, mọi người ở hiện trường đều rối loạn.
“Hiện tại đưa đến bệnh viện may ra còn kịp, chậm thì e rằng …” Thẩm Hạo ở bên cạnh nói khẽ.
Từ Hiếu Phi mang theo hơn 30
người, lúc này mới định thần lại, nâng Từ Hiếu Phi cả người sùi bọt mép lên xe rời đi.
Đột nhiên xuất hiện tình cảnh bất ngờ này, mọi người không khỏi bàng hoàng.
Thẩm Hạo cười rạng rỡ nhìn Giang Hâm nói: “Tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ bảo vệ em.”
Giang Hâm cười khổ, trong lòng thật bội phục sự may mắn của Thẩm Hạo.
Nếu không phải Từ Hiếu Phi quá vui vẻ mà cười điên cuồng, e
rằng bây giờ sẽ xui xẻo mất.
“Hiện tại còn thất thần làm gì, đem đôi cẩu nam nữ này bắt lại cho ta?”
Hạ Tri Thu là người đầu tiên lấy lại tinh thần ra lệnh.
Đám tiểu bối của Giang gia lại bao vây một lần nữa.
Thẩm Hạo không muốn có bất kỳ xung đột nào với nhóm người bọn họ.
Anh ta trực tiếp lấy hôn thư giữa Giang Thuận Bình và Từ thiếu
gia trong túi vải ra, giơ lên hét lớn: “Tôi là con rể Giang gia các người!”
“Đéo mẹ mày, mày nghĩ mày là ai hả? Mày làm cho Giang Hâm mang thai, tường gạo nấu thành cơm, Giang gia chúng ta có thể chấp nhận mày sao? Nằm mơ đi.” Giang Càn con trai Giang Trị Quốc, giơ quyền lao về phía Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo quá lười sử dụng cổ thuật, trực tiếp nghiêng người sang một bên, thuận thế nắm lấy nắm đấm của Giang Càn, dùng sức đẩy rồi lại kéo.
Giang Càn do mất quán tính trực tiếp ngã như chó ăn cứt, Thẩm Hạo giẫm lên cánh tay của Giang Càn.
“Nể mặt Giang Hâm, tôi không muốn làm tổn thương các người. Nhưng, nếu các người còn cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ không khách khí.” Thầm Hạo lộ ra vẻ mặt đe dọa.
Giang Càn đau lòng kêu lên:
“Đau quá… Đau quá… Bà nội cứu con… Tay của con…”
“Ôi, cháu ngoan của tôi… Giang
Hâm yêu cầu cẩu nam nhân của
Giang Càn do mất quán tính trực tiếp ngã như chó ăn cứt, Thẩm Hạo giẫm lên cánh tay của Giang Càn.
“Nể mặt Giang Hâm, tôi không muốn làm tồn thương các người. Nhưng, nếu các người còn cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ không khách khí.” Thẩm Hạo lộ ra vẻ mặt đe dọa.
Giang Càn đau lòng kêu lên:
“Đau quá… Đau quá… Bà nội cứu con… Tay của con…”
“Ôi, cháu ngoan của tôi… Giang
Hâm yêu cầu cẩu nam nhân của
cô dừng lại! Cậu … cậu … đừng làm tổn thương cháu tôi. Có chuyện gì từ từ nói!” Hạ Trị Thu tức đến mức chỉ có thể dậm chân vùng vằng.
Chỉ thấy Thẩm Hạo cũng không ý muốn dừng lại.
Hạ Tri Thu lo lắng lấy nạng quất vào một bên Giang Trị Công: “Đồ rác rưởi, sao còn đứng ngu vậy, nhìn con gái ngoan của anh đi! Nếu đồ nha quê đó làm tổn thương cháu ngoan của tôi, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi Giang gia.”!”
Giang Trị Công cũng háo hức
gấp gáp bước tới nói với Giang Hâm: “Hâm nhi, con … con đang làm gì vậy? Nó là anh họ của con … con làm vậy sao được … để tên nhà quê này dừng lại… Dừng lại! Con hại gia đình chúng ta chưa đủ sao? Con còn muốn ba của con sống ngoài đường ở tuổi này sao?”
Thẳm Hạo liếc nhìn Giang Hâm đang buồn bực, vẻ mặt tiều tụy gật đầu, anh mới buông Giang Càn ra.
Giang Càn lộn nhào sang một bên, sau khi xác nhận an toàn, liền chỉ vào Thẩm Hạo và Giang Hâm mà chửi: “Đôi cẩu nam nữ, các người chết chắc! Tao sẽ nói cho Từ gia, Từ thiếu gia bị các người làm tức giận đến mức nhập viện … các người chết chắc!”
Thẩm Hạo có chút không nói nên lời, ấn tượng đầu tiên của anh đối với Giang gia, thật kinh khủng.
Thậm chí có thể dùng từ chán ghét để hình dung
“Hình như các người đã quên. Mười tám năm trước, một người tên là Thẩm Thiên Lâm tìm đến, đồng thời cùng Giang Thuận Bình bắt tay định một mối hôn sự” Thẩm Hạo lạnh lùng nói.
Anh biết rất rõ, mọi thứ gia đinh Giang gia có là dùng mười tám năm sống không bằng chết của Giang Hâm để đổi lấy, nhưng họ lại đối xử với cô như vậy.
Sắc mặt Hạ Tri Thu nhất thời thay đổi, quả thật bà đã nghe thấy
Giang Thuận Bình nhắc đến, tất cả những thứ của Giang gia đều do gia đình vị hôn phu của Giang Hâm ban cho. Và vị hôn phu của Giang Hâm rất có thân phận.
Lúc đầu, Giang Thuận Bình nói chuyện rất mơ hồ, cộng thêm việc Giang Hâm mắc căn bệnh kỳ lạ.
Bà cảm thấy đó là cái cớ của Giang Thuận Bình để khiến họ đối xử tốt hơn với Giang Hâm.
Hạ Tri Thu không dám lơ là, để Giang Trị Quốc cầm hôn thư trong tay Thẩm Hạo xem lại.
Sau nhiều lần xác nhận, hôn thư này thực sự là của Giang Thuận Binh.