• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện tương tự Đỉnh cấp thần hào được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ

Chương 34: Tại sao con lại mang theo nó?”
“Con gọi là ba … Ngày hôm qua không phải nói sao? Từ hôm nay, con là con rể của ba.” Thẩm Hạo nghiêm mặt nói.
Giang Trị Công khịt mũi, nhìn Thẩm Hạo nói: “Đứa nhỏ cũng không sợ chết.”
“Ba, con đã nói. Chúng ta sẽ không chết được … Con”
“Được rồi, cậu đừng khoác lác. Nếu cậu thực sự có năng lực, nhà chúng ta sẽ không đến mức kiệt quệ bây giờ. Tôi có việc gấp cần đi ra ngoài, nên sẽ không nói nhảm với cậu.” Trị Công xua tay, thực sự không muốn nói chuyện với Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo đi theo sau, hỏi thăm sự tình.
“Không phải do các cô cậu, Từ gia muốn mộ tổ tiên Giang gia chúng ta. Mẹ tôi cũng hồ đồ, vậy mà bà cũng đồng ý … Nghe nói hôm nay sẽ chuyển mộ, chuyện lớn như vậy, tôi phải thuyết phục bọn họ.”
“Ba, làm sao ba biết?” Thẩm Hạo theo bản năng hỏi.
“Anh cả của tôi đã gọi điện cho tôi, tôi phải đến khuyên nhủ bọn họ. Trước khi ba tôi mất, ông ấy nói với họ rằng Giang gia có bán tất cả mọi thứ, nhưng phần mộ của tổ tiên thì không thể di chuyển được!” Giang Trị Công
vừa đi vừa đáp.
Thẩm Hạo càng ngày càng cảm thấy có vấn đề, ngày hôm qua Giang gia hung hăng đuổi bọn họ đi, sao hôm nay vẫn nói với Giang Trị Công chuyện dời mộ?
“Ba, sẽ không có vấn đề gì. Ba đi cũng vô ích.” Thẩm Hạo nhắc nhở.
Giang Trị Công bước đến chiếc Santana đã bị bong tróc sơn của mình.
Nghe được lời của Thẩm Hạo, động tác nhét chìa khóa vào tay
ông cũng dừng lại, buồn bực nói: “Vô dụng, cũng phải đi!”
Thẩm Hạo thấy Giang Trị Quốc quyết tâm, liền muốn cùng ông đi.
Giang Trị Công đang nghĩ đến việc từ chối, nhưng ông ta cũng đã nhìn thấy thân thủ của Thẩm Hạo.
Khi đó, vạn nhất phải động thủ, Thẩm Hạo cũng có thể làm vệ sĩ.
“Tiểu Thẩm, để cho cậu đi, nhưng cậu không được nói cái gì hết, biết không?” Giang Trị Công đối Thẩm Hạo căn dặn.
Nếu không phải Giang Trị Công là cha vợ của mình, anh cũng lười đi lo liệu chuyện này.
Người Giang gia đã đến ngay ngắn, dường như đang đợi Giang Trị Công đến.
“Tại sao con lại mang theo nó?” Hạ Tri Thu cau mày nhìn Thẩm Hạo, đối với Giang Trị Công nói.
Giang Trị Công lúng túng cười đáp: “Nó khăng khăng muốn đi theo… Mẹ, người không thể dời mộ tổ tiên của chúng ta…”
Giang Trị Công vừa khóc vừa nói, trực tiếp quỳ trên mặt đất nói với Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu hừ lạnh một tiếng nói:
“Con còn mặt mũi cầu xin mẹ, con cho rằng mẹ muốn đem mồ mã tổ tiên tặng cho người ta sao?”
“Ba khi còn sông đã nói, phần mộ tổ tiên này là gốc rễ của sự hưng thịnh của gia tộc chúng ta… Nếu như di chuyển mộ…”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Ngôi mộ này đã quyết dời đi. Lần này mẹ kêu con đến đây là vì con có tội, liền sám hối ở mộ phần tổ tiên cho mẹ.” Hạ Trị Thu chống quải trượng nói xong, cũng không muốn nhìn Giang Trị Công lâu hơn.
Nói xong, Giang Trị Quốc muốn dẫn Giang Trị Công đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK