• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gửi bạn truyện hay: tàn độc lương duyên

Đánh giá 10 sao cho truyện để nhay ho. com có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

 

Họ hàng thân thích Giang gia, ở một bên xì xào bình luận.

Họ cũng không có ấn tượng tốt với Giang Hâm, luôn cho rằng gia đình của Giang Hâm nên thua kém họ một bậc, bây giờ lại được Hạ Tri Thu coi trọng, cũng làm trong lòng họ cảm thấy khống công bằng.

Hạ Tri Thu đưa gia đình Giang Hâm đến bàn chính, để tất cả họ ngồi xuống.

Đến lợt Thẩm Hạo, thì đã không còn chỗ.

“ừm, ở đây không còn chỗ nào. Tới ngồi bàn bên cạnh đi.” Hạ Tri Thu hiển nhiên cũng biết, không mặn không nhạt nói với anh.

Thẩm Hạo không quan tâm chút nào, cũng không nghĩ được ngồi cùng với họ, lại vinh dự đến cỡ nào.

Không chờ anh mở miệng, Giang Hâm đã đứng dậy nói: “Bà nội, con sang bàn bên cạnh với anh

Cô cũng không muốn ngồi chung với những người đạo đức giả này, cô sẵn sàng đến, cũng chỉ vì Giang Thuấn Bình.

Giang gia là do Giang Thuận Bình cực khổ gầy dựng, cô muốn bảo vệ gia đình này thay cho ông nội của mình, chỉ có vậy thôi.

Hạ Tri Thu lúng túng liếc nhìn những người ở bàn chính: “Sao như vậy được? Bữa tiệc hôm này đặc biệt dành cho các con. Hay là … Ngô Văn Tú, sang bàn bên cạnh.”

Ngô Văn Tú săc mặt ngay lập tức

khó coi, mang theo tiếng khóc nức nở vừa định trào ra.

“Không sao, dì cứ ngồi ở chỗ đó, con ngồi ở chỗ nào cũng không quan trọng.” Thẩm Hạo cười nói.

“Đúng, bà nội. Anh ta chỉ là đồ nhà quê từ trên núi xuống … sao ngồi ở đây được? Trong nhà Giang gia chúng ta, cho dù là cô bà thân phận cũng cao hơn anh ta rất nhiều, để ai rời đi cũng không được, để anh ta sang bàn bên cạnh ăn cơm, cũng là đã cho Giang Hâm mặt mũi.”

Một giọng nói khiêu khích trào

phúng của ai đó, vang lên trên bàn.

Thẩm Hạo nương theo giọng nói nhìn sang, phát hiện Phương Tuấn đang nhìn anh đầy khiêu khích.

Thẩm Hạo khẽ cười, đối Phương Tuấn nói: “Ý của anh là, anh có tư cách ngồi ở chỗ này sao?”

Phương Tuấn cười nói: “Anh nghĩ sao? Tôi đường đường là ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Phương thị, chồng của Giang Mộng… Còn anh, một cái nhà quê rác rưởi từ trên núi xuống? Chẳng lẽ anh còn

muốn ngồi ở chỗ của tôi sao?”

Thẩm Hạo khẽ nhướng mày, mang theo một vòng thâm ý: “Hôm nay tôi sẽ ngồi vào vị trí của anh!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK