• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện tương tự Đỉnh cấp thần hào được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ

Chương 28: Mộng Mộng, ai bắt nạt em
Giang Trị Quốc nhà mình cũng không cho là xem chuyện gì to tát, cả kinh nói: “Em hai, em ngần người làm gì vậy? Còn sợ đánh không lại sao, dám khi dễ Giang Mộng. Anh nghĩ nó thực sự bị điên.”
“Mẹ, nhìn người đàn ông thô lỗ
đó.” Giang Chí Sơn không dám làm gì khi nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hạo, hắn ta nghe nói người trên núi sức lực lớn, vì vậy ở một bên nói với Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu đối với việc Thẩm Hạo thô lỗ cũng không có biện pháp nào, dù sao cũng là vì quan hệ với Hứa gia, không thể đuổi hắn đi.
Đánh thì đánh cũng không được, mắng thì mắng cũng không xong.
Bà chỉ có thể chĩa mũi nhọn vào Giang Trị Công nhăn nhó nói: “Giang Trị Công, anh đem cái đồ
nhà quê cút cho tôi! Từng người một ở đây thật xấu hổ.”
“Tôi cũng không thèm cùng đám người thiển cận tầm nhìn hạn hẹn như vậy ở cùng một chỗ.” Thẩm Hạo đáp, quay đầu nhìn về phía Giang Hâm vẻ mặt vô hại nói: “Đi, chúng ta không cùng bọn họ chấp nhặt…”
Giang Hâm biết tính khí cùa Thẩm Hạo, tiếp tục ở lại, có trời mới biết điều gì sẽ xảy ra, cô cúi đầu với Hạ Tri Thu nói: “Bà nội, chúng ta đi trước.”
“Đánh nữ nhân cùa tôi, còn muốn
đi?”
Nghe thấy tiếng động, Giang Mộng mang theo tiếng khóc nức nở, nhào vào trong vòng tay của người đàn ông ờ cửa tố cáo: “Tuấn Tuấn! Bọn họ là một đôi cẩu nam nữ, bắt nạt em!”
“Tiểu Phương tới đây. Thật xin lỗi, chỉ là bọn trẻ đùa giỡn với nhau … không có gì đáng ngại …” Giang Trị Côn bên cạnh Giang Hâm thấy thế, muốn đi lên giảng hòa.
Phương Tuấn khinh thường nhìn Giang Trị Công, mặt mũi không chút để ý nói: “Đi đi, ai cho ông gọi là Tiểu Phương? Chúng ta
quen nhau sao?”
Anh ta nói với Giang Mộng với vẻ mặt quan tâm: “Mộng Mộng, ai bắt nạt em.”
“Là đồ nhà quê đó, tát em một cái, nhìn này …” Giang Mông ủy khuất vừa khóc vừa chỉ vào Thẩm Hạo.
Sự tức giận trên mặt Phương Tuấn càng tăng thêm, chỉ vào Thẩm Hạo nói: “Sao anh dám đánh người phụ nữ của tôi, anh có biết tôi là ai không? Thức thời, quỳ xuống xin lỗi Mộng Mộng, tôi có thể nương tay với anh.”
Thẩm Hạo nghe như trò đùa: “Tôi thèm vào quan tâm anh là ai? Thế nào? Muốn ra mặt cho tiện nữ nhân đó, lại đây…”
Thẩm Hạo khiêu khích ngoắc ngón tay.
“Tuấn Tuấn, đừng động thủ với hắn ta… Hắn từ trên núi xuống, sức lực rất lớn.” Giang Mộng nhắc nhở.
Phương Tuấn giả vờ nói: “Mộng Mộng, anh biết. Động thủ với hắn cũng chỉ làm bẩn tay anh. Đề đối phó với loại người này, anh không cần phải tự mình làm.”
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại, bốn người đàn ông mạnh mẽ từ bên ngoài bước vào.
Phương Tuấn chỉ vào Thẩm Hạo và nói với bốn người: “Đánh cho tôi!”
Bốn vệ sĩ lao về phía Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo ở bên cạnh nói với Giang Hâm: “Em lùi lại.”
Vừa nói anh vừa cho tay vào túi quần, lấy một ít phấn rôm lên tay.
Sau một vài lần né tránh, trong vô thức, anh lau bột từ tay minh lên
vùng da hở của họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK