• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Giang Hâm đợi cho đến khi tan sở, Lưu Văn Hiền mới đứng dậy.
Thấy anh ta muốn đi, Giang Hâm đứng dậy nói: “Giám đốc Lưu…”
“Ôi, nhìn đầu của tôi … Phó chủ tịch Giang, tôi quên mất cô rồi… Vậy, tôi có bữa tiệc vào tối này, cùng đi chứ, trên bữa tiệc, vừa ăn vừa nói chuyện?”
Giang Hâm lộ vẻ lúng túng …
Lưu Văn Hiền sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: “Làm sao vậy? Phó chủ tịch Giang không nể mặt mũi tôi?”
Giang Hâm nghĩ đến những lời khiêu
khích của Giang Mộng trong ngày, nhẹ gật đầu đồng ý, theo sau Lưu Văn Hiền.
Đến cửa khách sạn Hoàng gia Phú Đại Long, đã có vài người thương nhân đang đợi sẵn trong đó.
Lưu Văn Hiền chào hỏi một số thương nhân, hôm nay chính là muốn chuốc rượu cô ta. Đến lúc đó, nếu uống nhiều quá, những thương nhân đó sẽ làm ra chuyện gì anh ta cũng không biết.
về phần bản thân anh ta cũng không muốn động đến Giang Hâm, dù sao cũng là con gái nuôi của Hứa Đức Uyên, cho dù có chuyện gì gây
chuyện, anh ta cũng không liên quan đến, đổ hết lên đầu của những thương nhân này là được.
“Phó chủ tịch Giang… Nào, hôm nay, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp nhau. Làm một chén đi!” Lưu Văn Hiền nâng cốc nói.
Giang Hâm bưng bình trà lên nói: “Giám đốc Lưu, tôi bị dị ứng với rượu … xin phép được dùng trà thay rượu…”
Thuơng nhân ở bên cạnh lập tức ồn ào: “Phó chủ tịch Giang, cái này cô
không đúng rồi…Không uống
nhiềều cũng phải uống ít, nếu một giọt cũng không đụng, vậy là cô quá
coi thường anh Lưu của chúng tatôi
“Đúng đó … vả lại, Phó chủ tịch Giang, như vậy đi … cô uống một ngụm trước, nếu thực sự bị dị ứng. Chúng tôi cũng không ép nữa … Nhưng nếu, cô nói dối chúng tôi … điều này là không được.”
Lưu Văn Hiền sắc mặt trở nên âm trầm: “Phó chủ tịch Giang, hôm nay tôi đồng ý gặp, cũng là nể mặt cha nuôi của cô. Có điều, cô cũng biết rõ … thứ cậu muốn là tài khoản tam giác … Tôi có thể đưa… cũng có thể không đưa một xu nào…”
Trước đây Giang Hâm đã làm công tác văn thư hậu cần, đã khi nào gặp
qua với loại hình này, chỉ có thể mỉm cười làm hòa: “Giám đốc Lưu, tôi thực sự không thể uống rượu … Tôi sợ uống nhiều quá, lại gây ra phiền toái cho mọi người.”
Lưu Văn Hiền đặt ly rượu xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng: “Được… cô đã không uống được, vậy chúng ta đi…”
Giang Hâm thấy vậy, liền biết hôm nay không thể thoát được. Hôm nay cô rời đi, ngày mai nhất định sẽ bị Giang Mông quở trách.
Và trong trường hợp, Giang Mộng thành công thu hồi nợ …
Say này cô ở trong Giang thị chỉ có
thể bị Giang Mộng chèn ép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK