Mặc dù mấy tên lính bỏ chạy đều đã bị bắn chết thì cũng không khiến mọi người nản lòng.
Wilson ngồi ở kia, mặt mày xám xịt như đám tro tàn.
Trốn?
Ông ta lãnh đạo hơn ba trăm nghìn quân lính mà còn bị đánh cho tan tác thì còn trốn đi đâu được nữa?
Loảng xoảng...!
Cửa phòng bị người đá văng, một người đàn ông Long Quốc hệt như thần chết đang cầm kiếm đi tới.
Hai mắt Wilson co rút lại: “Diệp... Diệp Bắc Minh...”
Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Nói đi, ai sai ông phái ba trăm nghìn quân tới giết tôi?”
Một luồng khí tức mạnh mẽ truyền tới.
Wilson sợ tới mức chân mềm nhũn.
Rầm!
Ông ta từ trên ghế quỳ rạp xuống đất.
Dẫu cho Wilson không sợ chết thì cũng không cách nào kháng cự lại khí tức trên người Diệp Bắc Minh truyền tới được.
Loại khí tức ấy không phải không sợ chết là có thể chống lại được.
Trên thế giới này còn có thứ đáng sợ hơn cái chết nữa.
Wilson đáp lời: “Là do hoàng đế của đế quốc Đại Ưng chúng tôi ra lệnh bảo tôi giết chết cậu”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Hình như tôi với Ưng Quốc các ông không có thù oán gì nhỉ?”
“Không có”.
Wilson lắc đầu nói: “Thế nhưng, thực lực của cậu rất kinh khủng, một khi trưởng thành thì thực lực của Long Quốc sẽ tăng vọt!”
“Chúng tôi có đội ngũ chuyên môn đã đánh giá cậu, giá trị của một mình cậu tương đương với ba trăm nghìn quân lính”.
“Ban đầu tôi còn không tin, mà bây giờ... tôi tin rồi!”
Wilson vô cùng sầu não.
Diệp Bắc Minh còn chưa nói gì.
Tích tích tích...
Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.
Wilson ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nói: “Nhận đi”.
Wilson ấn nghe điện thoại.
Bên trong truyền tới giọng nói đầy hối thúc của Ưng hoàng: “Wilson, sao lại thế này?”