Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra một huy hiệu hình rồng: “Thiếu soái Long Hồn, Diệp Bắc Minh!”
“Tôi muốn gặp lãnh đạo đội Huyền Cơ các anh, đưa một người đi!”
“Diệp Bắc Minh? Anh chính là Diệp Bắc Minh!”
Những người này sợ giật mình.
Hiển nhiên không ngờ Diệp Bắc Minh sẽ đến đây.
Cái tên Diệp Bắc Minh, bọn họ nghe như sấm rền bên tai!
Cả Long Hồn, mẹ kiếp, có ai mà không biết Diệp Bắc Minh!
Sau ba giây kinh ngạc.
Đột nhiên.
Một giọng nói truyền ra từ trong một phòng trực ban bên cạnh:
“Diệp Bắc Minh, cấm cậu vào trong!”
Một người đàn ông trung niên đi ra!
Diệp Bắc Minh từng gặp ông ta.
Chu Chính Quốc.
Lúc trước khi ở Kim Lăng, người này dẫn một tiểu đội Long Hồn đi bắt anh.
Tiểu phân đội Long Hồn đi bắt anh.
Còn muốn dùng Tôn Thiến để uy hiếp.
Kết quả.
Toàn bộ tiểu phân đội bị Diệp Bắc Minh đánh cho một trận, mỗi người còn phải đền tội bằng một cánh tay.
Không ngờ hôm nay Chu Chính Quốc lại nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
Kẻ thù gặp mặt, cực kỳ đỏ mắt.
Mày cũng có ngày hôm nay!!!
Chu Chính Quốc nở nụ cười giễu cợt: “Diệp Bắc Minh, xin lỗi!”
“Bây giờ chưa đến giờ làm việc, nếu cậu muốn gặp tầng lớp cấp cao của đội Huyền Cơ, với thân phận thiếu soái Long Hồn, quả thật có thể gặp được”.
“Nhưng tôi đề nghị sau tám giờ sáng hãy tới”.
“Hơn nữa còn phải viết một tờ đơn xin, chờ cấp trên của tôi đồng ý, cậu mới có thể đi vào”.
Thiếu soái?
Con mẹ nó giỏi lắm sao?
Tao bảo mày sau tám giờ đền thì sau tám giờ mày mới được đến.
Diệp Bắc Minh nhìn ra Chu Chính Quốc cố ý gây khó khăn.
Anh bước đến trước mặt Chu Chính Quốc!
Chu Chính Quốc kinh hãi: “Cậu làm gì?”
Quá nhanh!
Ông ta không phản ứng kịp.
Soạt!
Diệp Bắc Minh giáng một cái tát!
Chu Chính Quốc giống như chó chết.
Ngã ra ngoài mười mấy mét, toàn thân là máu, vô cùng thê thảm!
“Đội trưởng!”
Những người có mặt tại đây ngược lại hít hơi lạnh.
Tô Mạc Già cách đó không xa cũng bối rối.
Diệp Bắc Minh ra tay ở đây?
Đây chính là trụ sở chính của đội Huyền Cơ đấy!
“Mày!!!”