“Chúng tôi không có tình cảm”.
“Tháng sau chúng tôi phải thành thân”.
“Anh ta cũng đến từ gia tộc ẩn thế, tên…”
“Được rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, cắt lời Lục Khi Sương.
“Tôi không có hứng thú nghe vấn đề tình cảm của mấy người, càng không có hứng thú biết hắn là ai, đến từ đâu”.
“Tự ý xông vào phủ Long soái, giết hộ vệ của tôi”.
“Chỉ có một kết quả, chết!”
Nói năng có khí phách!
Lạnh như băng!
Sắt đá!
Vô tình!
Lục Khi Sương ngẩn ngơ.
Người đàn ông trẻ tuổi và hai lão giả cười đến chảy nước mắt.
“Ha ha ha! Nhóc con, mày là ai?”
Người đàn ông trẻ tuổi liên tục giậm chân.
“Giết tao hả? Ha ha ha, sợ quá đi…”
“Mày nên sợ!”
Diệp Bắc Minh bước ra, tại chỗ lưu lại tàn ảnh, xuất hiện bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi.
Giơ tay túm cổ hắn.
Tốc độ quá nhanh.
Căn bản không phản ứng kịp.
“Buông cậu Dương ra!”
Hai lão giả Võ Tông hậu kỳ gầm lên.
Bọn họ không tin Diệp Bắc Minh thật sự dám giết người!
Dù cậu Dương bị túm cổ, nhưng vẫn không chút sợ hãi!
Hắn cười ác độc, trên mặt đều là vẻ điên cuồng: “Nhóc con, ha ha ha…”
Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã!
Tiếng cười ngừng lại!
Cậu Dương đang định uy hiếp, còn chưa kịp nói đã bị Diệp Bắc Minh bóp vỡ cổ họng.
Trên mặt hắn sót lại nỗi khiếp sợ và vẻ không tưởng tượng nổi!
Mình cứ thế chết như vậy?
“A a a!!! Cậu Dương, cậu Dương!!!”
Hai lão giả Võ Tông sợ đến choáng váng, da đầu cũng muốn nổ bùm!