Ngay sau đó.
Dịch Kiếm Lễ chém ra một kiếm.
Chỉ một kiếm.
Dường như cả nhật nguyệt sao trời đều bị chấn động, lực lượng vô cùng khủng khiếp ngưng tụ, không gian như bị xé rách.
Bảy luồng lực lượng cùng ngưng tụ tại một chỗ.
Xoẹt...!
Rồi chúng hóa thành một vầng cầu vồng lao tới tấn công Diệp Bắc Minh!
Vào lúc ấy.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, một luồng lực lượng hùng dũng ngưng tụ lại.
Rồi nó chui vào kiếm Đoạn Long!
Lực lượng lập tức bùng nổ.
Hai luồng kiếm khí va vào nhau.
Cả bảy viên tinh hạch ma thú cấp tám đều bị nổ tung.
Kiếm Thất Tinh Trường Hồng run bần bật, kêu lên tiếng răng rắc.
Nó đã vỡ nát rồi.
Dòng năng lượng ùn ùn quét ngang ra ngoài.
Đồng tử Dịch Kiếm Lễ co cứng, cơ thể không nhịn được run rẩy: "Làm sao có thể chứ, cho dù kiếm Thất Tinh Trường Hồng của mình không bằng thần khí nhưng cậu cũng không thể nào phá hủy nó được!"
"Khoan đã, cậu...!"
"Thanh kiếm này của cậu không phải thần khí!"
Gầm gừ...!
Kiếm Đoạn Long vọng ra tiếng rồng ngâm, che lấp câu nói phía sau của Dịch Kiếm Lễ.
Một luồng áp lực vô hình trấn áp khiến người ta không thể phản kháng!
Rầm!
Kiếm Đoạn Long chém xuống!
Chỉ trong nháy mắt.
Trong sân xuất hiện mấy vết kiếm dài mấy chục mét, sâu mấy mét nữa.
Cơ thể Dịch Kiếm Lễ nổ tung, hóa thành một đống máu.
Đại điện của nhà họ Dịch ở đằng sau ông ta bị chẻ đôi như một tia sáng lóe ngang qua bầu trời.
Người nhà họ Dịch trong vòng trăm mét đều nổ tung hóa thành một bãi máu.