“Cho nên, gặp phải cuộc chiến sinh tử thực sự, có lẽ một võ linh đỉnh phong trải qua vô số trận thực chiến tàn khốc cũng có thể giết bọn họ”.
Thư ký Tiền tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Còn thứ hai thì sao?”
Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Thứ hai, các tướng sĩ đội Thiên Cơ quá kiêu ngạo”.
“So với tướng sĩ bình thường, gần như không biết tuân theo mệnh lệnh là thế nào”.
“Long chủ hạ lệnh, để tôi tiếp nhận đội Thiên Cơ, bọn họ còn nghi ngờ?”
Thư ký Tiền cười khổ một tiếng: “Võ giả thực lực cao cường, kiêu ngạo một chút chẳng lẽ không tốt sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang thư ký Tiền: “Bọn họ là quân nhân, tất cả phải tuân theo mệnh lệnh!”
“Nếu tôi là Long chủ, hạ lệnh cho họ đi chết, bọn họ phải đi chết ngay lập tức, chứ không phải nghi ngờ mệnh lệnh này có chính xác hay không”.
Thư ký Tiền hơi ngẩn người.
Suy ngẫm gật đầu.
“Còn thứ ba? Còn nữa không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thứ ba, thực lực của bọn vẫn còn không gian nâng cao”.
Thư ký Tiền kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Vẫn còn không gian tăng lên ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”.
“Tăng lên bằng cách nào?”
Ánh mắt thư ký Tiền rực lửa.
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Đan dược”.
“Đan dược?”
“Đúng thế, đan dược”.
Thư ký Tiền thở dài một tiếng: “Đội Thiên Cơ đã dùng đan dược tốt nhất Long Quốc rồi, nếu không chỉ dựa vào tu luyện vật vả, đâu thể tập trung ba ngàn đại tông sư được”.
“Hơn nữa cậu cũng biết đấy, bồi dưỡng một võ giả, cần rất nhiều tiền tài! Một đại tông sư, ít nhất phải cần một tỷ”.
“Ba ngàn đại tông sư, là ba ngàn tỷ! Bằng khoảng GDP một tháng của cả Long Quốc”.
GDP một tháng có vẻ không nhiều.
Nhưng đây là một quốc gia!
Dùng sức mạnh của một quốc gia bồi dưỡng ba ngàn người này.
Càng đừng nói Long Quốc còn phải phát triển những mặt khác.
Không thể nào đầu tư toàn bộ vào một đội Thiên Cơ.
Diệp Bắc Minh trố mắt: “Đầu tư nhiều tiền như vậy sao? Các anh tiêu tiền vào việc gì?”
Thư ký Tiền thở dài một tiếng: “Vào việc huấn luyện hàng ngày, và các chi phí thiết bị”.
Diệp Bắc Minh cạn lời: “Tôi viết cho anh một đơn đan dược, chuẩn bị dược liệu theo đơn cho tôi”.