“Chỉ cần anh ký tên, 5% cổ phần này chính là của anh”.
Diệp Bắc Minh có phần bất ngời: “Cho tôi cổ phần làm gì?”
Đừng nhìn cổ phần chỉ có 5%, trên thực tế rất nhiều.
Ngụy Yên Nhiên cũng chỉ có tổng cộng 10% cổ phần của dược phẩm Thiên Hương, cô ta đều chia một nửa cho Diệp Bắc Minh.
Hơn nữa.
Nhà họ Ngụy gia sản lớn, các nhân vật nòng cốt mỗi người đều giữ mấy phần trăm cổ phần, Ngụy Yên Nhiên nghiêm túc nói: “Có công lao của anh, đương nhiên phải cho anh cổ phần rồi”.
Diệp Bắc Minh cười từ chối: “Cái này không cần, vốn dĩ là nợ ân tình của cô, hơn nữa cổ phiếu của cô cũng không tốt lắm”.
“Nhưng…”
Ngụy Yên Nhiên có chút thất vọng.
Cô ta cũng có chút tâm tư, hy vọng dùng cổ phiếu để trói buộc Diệp Bắc Minh và dược phẩm Thiên Hương.
Cô ta cắn răng, nói: “Diệp Bắc Minh, thật ra thì… tôi đưa anh cổ phần là để trói buộc anh!”
“Anh không cần cổ phần là vì đã nhìn ra rồi sao?”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Anh quả thật đã nhìn ra!
Nhưng Ngụy Yên Nhiên nói thẳng như vậy, anh vẫn không ngờ đến.
“Chủ yếu là không muốn phiền toái, 5 % cổ phần cũng không có bao nhiêu tiền, không cần phải lãng phí thời gian”.
“Hả?”
Ngụy Yên Nhiên ngây ra: “5% cổ phần, nếu như đan Dưỡng Nhan bán chạy, mỗi năm có lẽ được chia đến cả tỷ đấy, anh chắc chắn chứ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh thật sự không thiếu tiền.
Thẻ ngân hàng của thầy Nhị Thập Nhất vẫn còn trong tay.
Một tỷ không phải cứ tùy tiện quẹt?
“Đúng rồi, có chuyện cần cô hỗ trợ”.
“Anh nói đi!”, Ngụy Yên Nhiên thốt lên.
Diệp Bắc Minh bày tỏ mình cần chút dược liệu.
Niên đại càng cao càng tốt.
Chất lượng càng tinh chuẩn càng tốt.
Anh muốn luyện đan!
Đề thăng thực lực.
Nét mặt Ngụy Yên Nhiên tươi cười như hoa: “Được, không thành vấn đề”.
...
Cố đô Lục Triều, Kinh Lăng.
Nhà họ Giả, một trong bốn thế gia lớn.
Mười giờ đêm.
Đèn đuốc vẫn sáng choang, một đám người bận lên bận xuống, vô cùng gấp gáp.