“Ha ha ha, anh quả nhiên biết Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
Hắn ta nhìn Diệp Bắc Minh, ra lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi ra lệnh cho anh, theo tôi đến nhà họ Khương Cổ Võ cứu một người!”
“Chỉ cần anh…”
Soạt!
Một tàn ảnh tấn công tới.
Lướt qua!
Ba lão giả cả kinh thất sắc: “Cậu Kiếm Vân, cẩn thận”.
Ra tay ngăn cản, đáng tiếc đã muộn!
Khương Kiếm Vân còn không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, gò má liền đau nhức!
Sau đó, thân thể bay ra ngoài...
Ầm!!!
Sương máu nổ tung, Khương Kiếm Vân bi một tát của Diệp Bắc Minh đập chết.
Ánh mắt Khương Minh Châu trong nháy mắt toàn là máu, gào thét một tiếng: “Em trai!”
“Diệp Bắc Minh, sao anh dám giết em trai tôi?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng trả lời: “Tôi đến cả cô cũng giết được!”
“Anh nói gì?”
“Anh dám!!!”
Vẻ mặt tức giận của Khương Minh Châu ngưng lại, bất chợt hóa thành kinh hoàng.
Bởi vì cô ta phát hiện, Diệp Bắc Minh đang đi về phía mình!
Nội tâm sinh ra nỗi sợ hãi sâu sắc.
“Ba vị trưởng lão, cứu tôi!!!”
Khương Minh Châu bị dọa sợ đến phát điên.
Con mẹ nó anh là người gì vậy?
Soạt soạt soạt!
“Diệp Bắc Minh, mày dám ra tay với nhà họ Khương?”
“Đáng chết! Mày biết bọn tao có thân phận gì không?”
“Bọn tao đến từ nhà họ Khương Cổ Võ!”
Ba lão giả ra tay, nổi lên một luồng khí tràng mạnh mẽ, đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Một người bên trái, một người bên phải, một người ở phía sau.
Ba Võ Tông đỉnh phong!
Căn bản không đủ nhìn.
Diệp Bắc Minh quay đầu, đánh về phía ba người mỗi người một quyền!
Ba đường máu bắn nổ tung, bị đánh ngã gục tại chỗ!
Khí tràng mạnh mẽ bộc phát ra, Khương Minh Châu ngã trên đất.
Lăn từ trên bậc thang phủ thiếu soái xuống, vô cùng nhếch nhác.
Diệp Bắc Minh từ trên cao lạnh nhạt nhìn chằm chằm Khương Minh Châu.