Vừa nãy Hạ Nhược Tuyết quỳ xuống xin tha cho một nô lệ, mà chuyện này, cô ấy lại không giải thích?
Cho dù chỉ giải thích một câu, Chu Tần cũng dễ chịu hơn một chút.
Lúc này.
Chu Tần cảm thấy mình như một tên hề!
“Hạ Nhược Tuyết, cô thật đáng chết!”
Chu Tần trực tiếp xông vào, đi theo phía sau: “Tôi muốn tận mắt chứng kiến, cô bị ma thú truy giết thế nào!”
“Tôi muốn nhìn cô sợ hãi, tuyệt vọng, hối hận!”
“Tôi muốn thấy cô cầu xin tôi! Đê tiện, đồ đê tiện nhơ bẩn nhà cô!”
“A…”
Từ Bác Chiêu lạnh lùng lên tiếng: “Xuất phát!”
…
Sau khi Hạ Nhược Tuyết xông vào rừng rậm Âm Ảnh, liền đuổi theo Hầu Tử.
Đôi mắt Hầu Tử đầy máu: “Nhược Tuyệt, cô không nên chạy vào đây!”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Nếu Diệp Bắc Minh biết tôi nhìn anh lao vào chỗ chết, sẽ không tha thứ cho tôi”.
“Hầu Tử, đừng nói nữa!”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu.
Lấy ra một con dao găm phòng thân.
Được chế tạo từ sắt đen.
Gọt sắt như bùn.
Cho dù cô ấy không biết võ, cũng dễ dàng chém đứt dây xích trên người Hầu Tử.
Lúc này.
“A!”
“Cứu tôi với…”
Tiếng hét kinh sợ của nô lệ khác cùng với tiếng máu thịt bị xé rách vang lên.
Sắc mặt Hạ Nhược Tuyết tái nhợt.
Hầu Tử nhặt một cái gậy gỗ dưới đất: “Nhược Tuyết, cô yên tâm, trước khi tôi chết, sẽ không để cô bị thương đâu!”
“Xèo xèo xèo!”
Bỗng nhiên.
Một loại chất nhầy dính tanh hôi khó ngửi từ trên đỉnh đầu rớt xuống suýt rơi trúng hai người.
Ngẩng đầu nhìn!
“Suýt!”
Hít khí lạnh.