Bầu trời đen xì!
Chỉ còn lại huyết quang màu máu khủng bố lấp lánh xung quanh cơ thể Diệp Bắc Minh!
Nguy hiểm!
Khí tức cực kỳ nguy hiểm!
Giống như một con thú hoang ẩn nấp trong vực sâu sắp sống lại!
Vẻ mặt Trần Thiên Khung biến sắc, cảm thấy không đúng, gào thét lên: “Không biết tên nhóc này lại dùng thủ đoạn gì, mặc kệ hắn, mọi người cùng ra tay, giết chết hắn!”
“Giết!”
Hơn một trăm võ giả xông đến.
Lúc này, trong đôi mắt Diệp Bắc Minh bùng phát ra hai ánh hào quang tanh đỏ.
Anh bước ra một bước, đáp đến trước người Trần Thiên Khung: “Ông rất thích làm con chim đầu đàn phải không?”
“Mày!”
Trần Thiên Khung nằm mơ cũng không ngờ, tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh như vậy: “Cút!”
Một tiếng quát vừa kinh sợ vừa tức giận!
Trong tay xuất hiện thêm một thanh trường đao đen xì, đâm về phía tim của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh giơ một tay nắm lấy dưỡi đao, một cánh tay khác tóm lấy cánh tay của Trần Thiên Khung.
Xoẹt!
Rách lìa!
Hai cánh tay của Trần Thiên Khung bị giật đứt tại chỗ, máu tươi đầm đìa.
“A!”
Tiếng thét thảm thiết xé tim xé phổi.
Tiếp đó, là hai chân và cái đầu của ông ta!
Toàn bộ bị Diệp Bắc Minh vặt mạnh xuống!
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Trần Thiên Khung là cảnh giới võ đế trung kỳ đó, vậy mà lại bị xé vụn như vậy?
Còn không đợi mọi người phản ứng lại.
“A!”
Kim Minh Đỉnh, gia chủ nhà họ Kim phát ra tiếng kêu thảm: “Xin tha mạng, xin tha mạng… tôi sai rồi, tôi không nên ra tay, tôi bị mê muội…”
Ông ta còn chưa nói hết,
Kim Minh Đỉnh, gia chủ nhà họ Kim cũng chết thảm với phương thức như vậy!
Người tiếp theo.