Ngô Khinh Diên phất tay, chín viên đan dược còn lại xuất hiện trước mắt Ngô Tố Hải.
Ngô Tố Hải đích kinh ngạc: “Tổng cộng 10 viên?”
“Phẩm tương đều rất hoàn mỹ, Diên Nhi!”
“Là ai ? Rốt cuộc là ai bằng lòng một lần bán ra 10 viên đan dược thiên phẩm?”
Con ngươi Ngô Khinh Diên đỏ bừng, bên trong đều là tia máu: “Không chỉ mười viên, bố, đan dược thiên phẩm như vậy còn có 100 viên!!!”
“Cái gì!”
Ngô Tố Hải thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, hít ngược lại hơi lạnh: “100 viên!!! Mẹ kiếp!!!”
Ngô Khinh Diên ngây người.
Bố luôn nho nhã, vậy mà hôm nay lại trực tiếp văng tục!
Nhưng nghĩ cũng bình thường.
100 viên đan dược thiên phẩm, đổi lại là ai cũng không thể nào giữ ổn định.
“Diên Nhi, con làm đúng lắm, quá đúng!
Ngô Tố Hải nhảy cẫng lên: “Đi, mau dẫn bố đi gặp vị tiền bối này!”
Ngô Tố Hải nhận định, nhất định là một vị đại sư luyện đan tới.
Nếu không ai có thể một lần lấy ra 100 viên đan dược thiên phẩm?
“Tiền bối?”
Khóe miệng Ngô Khinh Diên co lại: “Bố…”
Đây cũng không phải là đại sư luyện đan gì, mà là… một tiểu đệ đệ…”
Ngô Tố Hải sững sốt: “Tiểu đệ đệ?”
Lão giả trầm mặt, mặt đầy nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy? Kể đầu đuôi ngọn ngành cho bố!”
Bên trong phòng bao.
Mấy nam nữ già trẻ cau mày: “Hừ! Dáng vẻ ta đây của thương hội nhà họ Ngô này ngày càng lớn”.
“Lại trực tiếp không quan tâm chúng ta?”
...
Mười phút sau.
Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên đẩy cửa vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Ngô Tố Hải tự giới thiệu bản thân trước.
Sau đó mặt đầy kích động: “Cậu chính là cậu Diệp? 100 viên đan dược thiên phẩm chính là của cậu?”
Dời ánh mắt sang chỗ khác!
100 viên đan dược thiên phẩm ở ngay trên bàn.