Lập tức có người tiến lên quét tước.
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh.
Mọi người đang nói chuyện phiếm.
Không có một ai cảm nhận được vừa rồi thời gian bị dừng lại vài phút.
Diệp Bắc Minh truyền âm: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, người này thật sự là chủ nhân trước kia của ông sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nói chính xác hơn thì là ký chủ”.
"Tôi và ông ta ký kết khế ước chủ tớ, tôi là chủ, ông ta là tớ”.
Diệp Bắc Minh tò mò: "Thực lực của ông ta như thế nào?"
"Rất mạnh!"
"Mạnh bao nhiêu?"
"Có thể giết bất cứ người nào chỉ trong phút chốc!"
"Sư phụ của tôi thì sao?"
"Tôi chưa từng gặp sư phụ cậu, cho nên không thể xác định”.
Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Có tin tức gì về ông ta không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: "Tôi chỉ nhớ rõ có ký chủ là Long Đế, chi tiết cụ thể thì không nhớ được”.
Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu.
Anh không tiếp tục hỏi nữa.
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh hỏi: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có nhỡ khí tức của mẹ Nhược Tuyết không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nhớ rõ”.
"Sử dụng Vạn Lí Truy Tung!"
...
Thành Võ Đế, trong một căn nhà xa hoa.
Đám người nhà họ Hạ ngồi ở chỗ này.
"Diệp Bắc Minh kia không ngờ lại khủng bố như thế, một mình giết hết đám người của gia tộc người thủ hộ!”, một ông lão khiếp sợ nói.
Một người đàn ông trung niên khác mở miệng: "Đáng tiếc , sớm biết như thế thì...”
"Nếu Diệp Bắc Minh trở thành con rể nhà họ Hạ, có lẽ từ nay về sau nhà họ Hạ chúng ta cũng sẽ vươn lên!"
"Haiz!"
Một người đàn ông bên cạnh thở dài một tiếng: "Tiếc nuối có ích lợi gì, Nhược Tuyết đã bị người của Côn Luân Hư đưa đi”.