“Sau đó lại đi Cảng Đảo, hình như năm đó mẹ em cất thứ gì đó ở thương hội Hội Phong”.
“Em đi xem xem thế nào, có thể lấy ra được không”.
Vương Như Yên gật đầu, dường như suy nghĩ gì đó.
Bảo anh hết sức cẩn thận!
Đặc biệt là cẩn thận điện Huyết Hồn.
Diệp Bắc Minh còn muốn đích thân tạm biệt Lục Tuyết Kỳ.
Vương Như Yên nói với anh, Lục Tuyết Kỳ đang xử lý chuyện của hiệp hội võ đại và bốn gia tộc lớn, tạm thời không rảnh.
Diệp Bắc Minh nói: “Thập sư tỷ, chuyện này vẫn nên để em tự gánh”.
“Các chị vì em mà làm quá nhiều rồi, em cũng ngại”.
Vương Như Yên trầm mặt.
Mặt đầy nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh!
Bị Thập sư tỷ nhìn như vậy, Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Thập sư tỷ, sao vậy?”
“Hừm!”
Vương Như Yên hừm lạnh một tiếng, thật sự nổi giận: “Em coi các chị là ai?”
“Các chị giúp em, còn cần hỏi em ngại hay không?”
“Các chị là sư tỷ của em, giúp em là điều bất di bất dịch”.
“Nếu còn có suy nghĩ này nữa, chị sẽ kéo tai em xuống đấy!!!”
Vương Như Yên chìa một tay, nắm lấy tai Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vội vàng cầu xin: “Thập sư tỷ tha mạng…”
Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh ngồi tàu cao tốc quay về Giang Nam.
Vừa lên ngồi xuống.
Ba người một già hai trẻ mang theo huyết khí, giống người bình thường cùng đi vào khoang tàu Diệp Bắc Minh đang ngồi.
Ba người nhìn như tùy ý tản ra, nhưng trên thực tế ngồi ở bốn phương tám hướng với Diệp Bắc Minh!
Bao vây anh.
Diệp Bắc Minh cười: “Người của điện Huyết Hồn, phiền các người lần sau theo dõi tôi thì che giấu đi huyết khí trên người các người đi nhé?”
Soạt!
Đồng tử ba người co rút lại, có chút giật mình.
Nhưng vẫn không nói chuyện!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ba người vẫn tiếp tục giả vờ ngủ?”
Lão giả kia ngẩng đầu lên, mặt đầy nghi ngờ: “Nhóc con, cậu đang nói chuyện với tôi đúng không?”
“Cái gì mà ‘điện tuyết hôn’, cái gì mà theo dõi, cậu nói gì chả hiểu, có ý gì thế?”
Ông ta giả bộ đến cùng.
Hơn nữa, bọn họ cho rằng Diệp Bắc Minh không thể nào phát hiện ra mình.