“Tôi vẫn chưa say đến mức ấy, đi!”
Hai người đàn ông vội vã thanh toán rồi chạy xuống bãi đỗ xe. Ngồi lên xe, Trần Niệm Lâm lập tức một tay thắt dây an toàn, một tay còn lại bấm số gọi cho Trịnh Sâm.
Không có người nghe.
Gọi cho Uy Vũ.
Cũng không có người nghe.
Trần Niệm Lâm trong lúc bực bội mới nhớ ra hôm nay cả hai có ca gác đêm, vật dụng tùy thân đều phải cất ở tủ cá nhân khóa kín. Anh đập tay xuống đùi mình, gắt gỏng: “Chết tiệt! Cậu có thể lái nhanh hơn không?”
Diệp Ứng Đình cười khổ: “Đại ca, con đường này có máy bắn tốc độ, đi hết đoạn này tôi lập tức tăng tốc. Vả lại cô nhóc nhà cậu ở đây không ai thân thích, còn có thể đi đâu được chứ?”
Quả thật là không ai thân thích, nhà họ Tô đã sụp đổ hoàn toàn, vợ chồng Từ Tĩnh Lan phải bán nhà, bán tháo công ty, quay về quê an hưởng tuổi già sớm, Tô Giản Nhu đã bị bắt giam vào tù, còn chưa đến ngày tuyên án đã được phát hiện treo cổ tự tử trong phòng vệ sinh trại giam.
“…” Trần Niệm Lâm im lặng không nói gì, đúng là Tô Ý Hoan không có người thân thích ở Diệp Thành này, nhưng nếu cô đã muốn chạy trốn, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng anh không hiểu, vệ sĩ anh âm thầm sắp xếp xung quanh người phụ nữ này tại sao không phát hiện ra? Không một ai báo cáo với anh.
“Nhưng rõ ràng là tôi đã thuê một tay vệ sĩ ngầm, chỉ cần cô ta ra khỏi cửa, chắc chắn tên đó sẽ bám theo, bản thân người phụ nữ này còn không biết tới sự tồn tại của cậu ta, làm sao trốn thoát khỏi tầm ngắm được?”
Trần Niệm Lâm đăm chiêu suy nghĩ, chiếc xe cũng đã ra khỏi phạm vi giới hạn tốc độ. Diệp Ứng Đình lập tức nhấn chân ga, phi vọt về phía trước. Thế nhưng ngay lúc này, cả hai lại gặp phải mớ rắc rối lớn, hay nói cách khác là Diệp thiếu gia bất đắc dĩ bị cuốn vào mớ rắc rối của bạn mình.
Anh vừa lái vừa để ý gương chiếu hậu, sau đó nhếch miệng cười:
“Cửu gia ơi cửu gia, hôm nay cậu bước chân nào ra cửa thế?”
Trần Niệm Lâm nghe xong cũng lập tức phát hiện điều bất thường. Phía sau có một chiếc xe đen đang không ngừng tăng tốc để kéo gần khoảng cách với họ.
“Biển số xe không phải Diệp Thành, xem ra đối phương đã che giấu rất kĩ càng, sao giờ?”
Mặc dù Diệp Ứng Đình và Trần Niệm Lâm đều là người được rèn luyện trong quân ngũ, thế nhưng đối phương có vẻ rất đông, Trần Niệm Lâm lại đang trong tình trạng hơi men chưa dứt, một người đang lái xe sao có thể ứng phó với đối phương?
“Chẳng còn cách nào cả, tăng tốc, tiếp tục tăng tốc.”
Trong màn đêm đen kịt, trên vòng đai hẻo lánh ven trung tâm thành phố, chiếc xe ô tô đen phía sau theo sát chiếc xe phía trước, không rời quá hai mét. Diệp Ứng Đình liếc qua gương, thấy đối phương đã nhoài ra khỏi cửa sổ xe, trên tay còn cầm súng lục, ấy vậy là bàn tay đang cầm vô lăng của anh run rẩy, trên trán cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Trần Niệm Lâm nhoài người mở cốp đựng đồ phía trước mặt, lôi ra hai khẩu súng lục, một khẩu anh vứt sang đùi Diệp Ứng Đình, một khẩu cầm chắc trong tay, mắt nhìn theo gương, nghe chiếc xe phía sau đang phát ra những tiếng còi cảnh báo đầy ám ảnh.
Sau đó, một tiếng súng vang lên giữa không gian đêm yên ắng, khiến Trần Niệm Lâm cảm thấy như bị mắc kẹt trong một vũ trụ hỗn loạn. Tầm mắt của anh không thể nhìn rõ hoàn toàn, hơi nghiêng ngả, anh sợ mình ngắm bắn không chuẩn.
Diệp Ứng Đình ngồi trên ghế lái cũng chẳng kém phần, ánh mắt căng thẳng, nhìn xuống màn hình hiển thị tốc độ, con số 120 đỏ lòe bên cạnh cây kim. Anh lại đạp ga mạnh hơn, tìm mọi cách để thoát khỏi ánh mắt tử thần đang cận kề phía sau.
Những hàng cây bạch đàn hai bên đường vùn vụt lướt qua tầm mắt, nhưng không thấy điểm đến, chỉ thấy sự truy đuổi ám ảnh đó.
Tiếng nổ của súng vang lên thêm một lần nữa, và những viên đạn nhanh chóng hóa thành những ánh sao lóe loẹt trên bầu trời. Trần Niệm Lâm cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh trong lồng ngực, lúc này có một nỗi sợ hãi đang lan tỏa khắp cơ thể anh. Anh sợ mình sẽ không thể kịp trở về, không kịp giữ Tô Ý Hoan lại. Bên cạnh Diệp Ứng Đình vẫn đang cố gắng điều khiển chiếc xe vượt qua các khúc cua, nhưng sự đe dọa vẫn tiếp tục bám lấy không rời.
Bầu trời tối như mực, và ánh đèn đường lóe lên như những ngọn lửa cháy dữ dội. Trần Niệm Lâm thấy đôi mắt của anh mệt mỏi, nhưng anh không thể dừng lại. Mục tiêu cuối cùng nằm trước mắt anh, người phụ nữ anh muốn giam cầm cả đời, người phụ nữ anh muốn chiếm đoạt trái tim…
Đột nhiên, một phát nổ vang lên, Diệp Ứng Đình lẩm bẩm chửi rủa: “Mẹ kiếp!”
Chiếc xe của Trần Niệm Lâm bị một viên đạn trực tiếp bắn trúng bánh xe sau. Xe mất kiểm soát, trượt khỏi đường và đâm thẳng vào gốc cây ven đường.
Một cú va đập mạnh khi chiếc xe lộn nhào, Trần Niệm Lâm bị lao về phía trước, đầu đập mạnh xuống, anh bắt đầu thấy trước mắt tối sầm, bàn tay cầm súng buông lỏng ra. Hình như có thứ gì đó ấm nóng đang chảy từ chân tóc xuống, trượt qua mí mắt, kéo dài xuống cằm.
Không được rồi, lẽ ra hôm nay không nên vì giận dỗi mà đi uống rượu, để người phụ nữ đó có cơ hội tẩu thoát, cũng để bản thân mình lâm vào thế hạ phong.
Anh rất muốn biết đối phương là ai, vì thế cố mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một màn mờ mờ trước mắt, hình như có tiếng giày cao gót nện trên mặt đường nhựa giữa đêm khuyu, sau đó có một mùi nước hoa xa lạ…