...****************...
Ba giờ sáng.
Ông cụ Trần lên cơn hen suyễn, sau khi bác sĩ tới cấp cứu và tiêm thuốc, trạng thái dần chuyển biến tốt lên. Trần Niệm Lâm sai người hầu lên dỗ con gái ngủ, còn bản thân thì ra ban công châm thuốc hút. Từ lúc trở về đến giờ, à không, nói chính xác là từ sau khi khúc nhạc kia kết thúc, cả người anh cứ buồn bực không thôi.
Trong không gian tĩnh lặng, nỗi buồn bực lại càng dâng trào, chỉ một điếu thuốc không thể giải quyết được. Trần Niệm Lâm bấm số gọi cho Diệp Ứng Đình.
“Cậu đang ở đâu?”
“Gọi đúng lúc lắm, có hứng thú đi dự đấu giá với tôi không?” Diệp Ứng Đình ở đầu dây bên kia cười phá lên: “Cửu gia, buổi đấu giá này đặc biệt lắm.”
Trần Niệm Lâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng đáp lại: “Được!”
Dù sao ngồi đây mãi trong đầu cũng chỉ luẩn quẩn nghĩ về người phụ nữ chết tiệt kia.
Chi bằng tới đó giải khuây một chút, còn về con mèo hư hỏng đó, khi nào tóm được anh nhất định sẽ đánh gãy chân, không để cho cô ta ra ngoài chạy lung tung nữa.
Trong buổi đấu giá ở chợ đen khu phố người giàu của Diệp Thành, bầu không khí đang nóng hừng hực. Với tư cách là một buổi đấu giá phi pháp lớn nhất cả nước, cứ 5 năm mới tổ chức một lần. Phía sau tổ chức này là một thế lực bảo kê khổng lồ, nghe nói còn có người máu mặt trong chính phủ, vì thế biết rõ phi pháp, thế nhưng rất nhiều cậu ấm cô chiêu, các gã đại gia có chút tài sản đều nhận được phiếu mời tham dự.
Ngoài mặt là buổi đấu giá bảo vật để quyên góp cho các trại trẻ mô côi, thế nhưng tới vòng cuối cùng bảo vật đó lại chuyển thành một thứ vô cùng vô cùng đặc biệt, nghe nói là cực phẩm trăm năm mới gặp một lần!
“Lần này có vẻ tổ chức còn hoành tráng hơn lần trước.” Diệp Ứng Đình ngả người ra ghế, ánh mắt nhìn lên sân khấu trải thảm nhung đen tuyền phía trước mặt.
“Ông già nhà cậu mà biết thì chắc chắn đôi chân này sẽ tàn phế.” Trần Niệm Lâm hừ lạnh, anh không thể nào hòa nhập với bầu không khí ở đây, bản thân thấy có chút hối hận khi theo chân Diệp Ứng Đình tới đây.
“Yên tâm, tôi chỉ tham dự, chưa từng mua bất cứ món đồ nào phi pháp.” Diệp Ứng Đình ghé vào tai Trần Niệm Lâm thì thầm. Bản thân anh xuất thân từ gia tộc nhiều đời theo nghề binh, tuy bản tính buông thả nhưng cũng có những giới hạn rõ ràng.
Ánh đèn pha lê trên cao chiếu sáng cả khán đài tối dần rồi tắt hẳn, mọi sự chú ý đều tập trung vào sân khấu phía trước mặt.
Người dẫn chương trình giới thiệu qua về buổi đấu giá, vẫn như thường quy, 60% lợi nhuận đấu giá sẽ được quyên góp cho trại trẻ mồ côi và trại người già neo đơn. Nói một hồi dài dòng văn tự, làm những kẻ ngồi trên ghế bắt đầu thấp thỏm không yên mới kết thúc.
Một tiếng búa gõ vang lên, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!
Lần lượt những món đồ trân bảo được đưa ra, người người thi nhau hét giá. Chỉ có mỗi Trần Niệm Lâm là cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ rất mất kiên nhẫn.
Trịnh Sâm vẫn bặt vô âm tín, đến 90% là chưa truy được tung tích Tô Ý Hoan.
Bỗng Diệp Ứng Đình ghé tai anh, nói: “Tôi nghe nói ông cụ bên nhà vẫn luôn tìm kiếm cây trâm bạch ngọc Lưu Tô để tặng cho chắt yêu làm của hồi môn.”
Trần Niệm Lâm nhìn lên sân khấu, quả nhiên món đồ tiếp theo được đấu giá sẽ là cây trâm bạch ngọc Lưu Tô từ thời nhà Tống.
“Tôi biết rồi.” Miệng thì nói còn tay lại gõ thoăn thoắt:
“Đã có tung tích gì chưa?”
“Báo cáo sếp, vẫn chưa!”
“Tìm không thấy thì đừng về nghỉ!”
Gõ xong, Trần Niệm Lâm tắt máy, bực bội vứt lên bàn trà trước mặt.
Rất nhanh, món bảo vật tiếp theo đã được mang ra.
“Tiếp theo sẽ là cây trâm bạch ngọc từ thời nhà Tống. Lai lịch và mức độ quý giá của nó ắt hẳn tôi không cần giới thiệu nhiều đâu, phải không? Cây trâm này đã thất truyền trong dân gian từ lâu, nay bảo vật chính thức lộ diện. Giá khởi điểm là 500 nghìn đô, tương đương 772 triệu, quãng giá 500 nghìn đô.” MC lên tiếng.
“Bắt đầu đấu giá!”
Tiếng vừa dứt, bên dưới đã nhao nhao ra giá.
“Một triệu!”
“Một triệu rưỡi!”
“Hai triệu!”
“Bốn triệu!”
“Bốn triệu rưỡi!”
“…”
“Mười triệu đô!”
Âm thanh trầm thấp đầy uy lực vừa vang lên, cả khán đài đã lặng ngắt như tờ.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía đại gia vừa ra giá, chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú ngồi tựa ghế, ánh mắt lạnh nhạt, dửng dưng.
“Vị khách quý này ra giá 10 triệu, còn ai ra giá cao hơn không?”
“…”
“Mười triệu đô lần 1!”
“Mười triệu đô lần 2!”
“Mười triệu đô lần 3! Xin chúc mừng ngài, cây trâm bạch ngọc Lưu Tô đã thuộc về ngài!”
Trần Niệm Lâm đứng lên.
Anh nhẫn nhịn nãy giờ cũng chỉ chờ vật báu này mang về cho con gái.
Nếu đã chiếm được thì không còn gì phải lưu luyến ở lại đây thêm nữa.
Vừa định chỉnh áo đứng dậy, Diệp Ứng Đình đã giữ tay anh lại.
“Thưa quý vị, sau đây và vật báu cực phẩm của buổi đấu giá ngày hôm nay, đảm bảo cực phẩm này sẽ khiến các vị ngồi đây hết sức hài lòng!” Tiếng MC vang lên nhấn nhá ngữ điệu, khiến những người ngồi dưới tò mò không thôi.
Diệp Ứng Đình cười: “Từ từ đã, xem nốt báu vật này rồi chúng ta về.”
“Bây giờ, xin mời báu vật cực phẩm của chúng ta lên sàn!”
Ngay sau đó, sân khấu lập tức được chiếu rọi nhiều ánh đèn hơn, chỉ thấy từ phía cánh gà, sáu người đàn ông lực lưỡng nối đuôi nhau đẩy sáu chiếc lồng lớn trùm kín vải nhung đen ra giữa sân khấu, sau đó theo hiệu lệnh được hô, sáu lớp rèm đồng loạt bị giật ngược lên, để lộ báu vật bên trong.
Rõ ràng Trần Niệm Lâm và cả Diệp Ứng Đình đều thấy khán đài lặng ngắt, nối tiếp nhau là tiếng hít vào, thế nhưng sự yên lặng này không dừng quá ba giây.
Diệp Ứng Đính không tin vào mắt mình, sáu chiếc lồng lớn giam cầm 3 nam, 3 nữ, ai nấy đều ăn mặt vô cùng thiếu vải, mà trong số đó có một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
“Niệm Lâm, Tô… Tô…”
“Cái gì?” Trần Niệm Lâm khó chịu lên tiếng, bầu không khí ồn ào ở đây đã thiêu đốt tính nhẫn nại của anh đến cùng cực rồi.
“Tô Ý Hoan! Cậu nhìn xem có phải Tô Ý Hoan không?”