• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Niệm Lâm đi rồi, Tô Ý Hoan cứ ngỡ mình sẽ được bình yên ngủ một giấc đến tận sáng sớm mai, sau đó làm thủ tục ra viện, thế nhưng buổi tối hôm đó thực sự đã một lần nữa làm xáo trộn cuộc đời cô.

Tô Ý Hoan đang ngồi trên giường tự cắm đoá sen bách diệp vào lọ thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Nhịp gõ khá yếu, không gian phải tĩnh lặng lắm mới có thể nghe ra được.

Trịnh Sâm đang ngồi nhắm mắt nghỉ ở sofa bèn lập tức đứng dậy, đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy người ở trước cửa, anh sửng sốt mở to mắt, dường như không dám tin, còn khoa trương chớp mắt vài cái.

"Hạ sĩ Trịnh, đã lâu không gặp."

Người trước cửa phòng dịu dàng chào anh, nhưng có vẻ chưa hề biết anh đã thăng chức, không còn là cậu hạ sĩ ngô nghê mới nhập ngũ năm xưa.

"Trịnh Sâm, ai thế?" Tâm trạng của Tô Ý Hoan khi không có Trần Niệm Lâm khá tốt, cô lại thấy Trịnh Sâm đứng mãi ở cửa, ngỡ là y tá tới nên tò mò đánh tiếng.

Trịnh Sâm chỉ đành nghiêng người.

Một chiếc xe lăn từ từ được đẩy vào, bên trên chiếc xe là một cô gái vóc người nhỏ nhắn, mái tóc màu hạt dẻ ôm lấy khuôn mặt quanh năm hiếm khi tiếp xúc ánh nắng mặt trời nên trắng nhợt tới đáng sợ. Khuôn mặt cô gái tràn đầy vẻ thuỳ mị, nết na, khi bắt gặp Tô Ý Hoan đang ngẩn người ngồi trên giường, thái độ vẫn vô cùng thân thiết, chủ động mỉm cười:

"A Hoan, đã lâu không gặp."

Nụ cười trên môi Tô Ý Hoan cứng đờ, ngón tay vô thức bấm mạnh, bẻ gãy nhánh sen bách diệp đang cầm trên tay.

Cố Diệp Uyển, tỉnh lại rồi ư?



"A Hoan, sao thế, có vẻ em không vui khi thấy chị?" Thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tô Ý Hoan, thái độ của Cố Diệp Uyển có chút bất an.

Tô Ý Hoan chậm chạp cất bình hoa lên tủ đầu giường, ra hiệu cho Trịnh Sâm ra ngoài, sau đó tựa người vào chiếc gối đỡ sau lưng, khẽ mỉm cười:

"Sao lại không vui chứ? Ngay sau khi tỉnh dậy người mà chị muốn gặp đầu tiên không phải vị hôn phu ngày đêm thấp thỏm cướp lại từ tay người khác, mà là cô em gái kết nghĩa thân thiết này, tôi rất vui nữa kìa."

Cố Diệp Uyển giơ bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch lên che miệng, đôi mắt rưng rưng trực khóc: "A Hoan, thì ra em vẫn để bụng chuyện chị và Niệm Lâm đến bên nhau. Chuyện cũng là bất đắc dĩ thôi, chị đã nói với em rồi, là Niệm Lâm khăng khăng muốn chịu trách nhiệm, nếu anh ấy không có ý, chị quyết chôn giấu tình cảm này..."

"Thôi!" Tô Ý Hoan lạnh lùng giơ tay lên cắt ngang: "Những lời này 5 năm trước tôi đã nghe phát ngán rồi. Bản thân chị là người hiểu rõ, đêm đó rốt cuộc ai mới là người cần Trần Niệm Lân chịu trách nhiệm."

Cố Diệp Uyển cắn môi.

"Tối nay anh ta sẽ không tới nữa đâu, chị không cần diễn kịch cho ai xem hết. Thủ đoạn hèn hạ giơ bẩn của chị 5 năm trước tôi mắt mù không thấy, còn giờ thì không. Mời chị ra khỏi đây, tôi cần nghỉ ngơi."

Tô Ý Hoan nói xong, chẳng để Cố Diệp Uyển đáp lời đã gọi với ra cửa: "Trịnh Sâm, phiền anh tiễn khách giúp tôi, tôi muốn đi ngủ!"

Thế nhưng người bước vào cửa lại là Cửu gia Trần Niệm Lâm trong bộ dạng vừa mới tắm xong, mái tóc còn chưa được sấy khô.

Cố Diệp Uyển nhìn người đàn ông mình yêu say mê bao năm qua xuất hiện trước cửa phòng bệnh, đôi mắt tràn đầy xúc động, giọng run rẩy:

"Niệm Lâm, anh đến rồi..."

Nói rồi cô gắng gượng vươn người bật dậy khỏi xe lăn, chỉ tiếc cơ thể vừa mới khôi phục, chân còn vô lực, lập tức lao về phái trước chuẩn bị ngã sấp xuống.

Trần Niệm Lâm phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã lao tới đỡ được người đẹp ốm yếu, sau đó đặt lại vào xe lăn, không nói gì, coay người ra hiệu y tá đẩy xe của Cố Diệp Uyển đi theo mình.



Tô Ý Hoan chứng kiến một màn đó, chỉ cười nhạt.

Nghe tin vị hôn thê tỉnh lại đã lập tức phi vội tới đây. Cố Diệp Uyển quả thực là bảo bối trong lòng anh ta.

Cô chẳng rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, chỉ lăn lộn trên giường mãi không chìm vào giấc ngủ được.

Ở một phòng bệnh khác...

Sau khi kết thúc trao đổi với bác sỹ trực, Trần Niệm Lâm thong thả đi về phía phòng bệnh của Cố Diệp Uyển.


Trong phòng, cô gái đang vịn vào lan can sát tường tập đi, có lẽ vì cần dồn nhiều sức bước từng bước nên khuôn mặt đỏ bừng lên, tô điểm chút huyết sắc cho khuôn mặt trắng nhợt lâu năm không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.


Vài sợi tóc rủ trước trán khẽ bay, cô gái ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa chính, phát hiện Trần Niệm Lâm đứng bên ngoài thì vô cùng hào hứng: "Niệm Lâm, anh đi đâu thế?"


Bóng dáng ngoài cửa của người đàn ông cứng đờ, trên khuôn mặt từ nãy đến giờ chẳng thấy nét vui mừng hay bất ngờ nào. Anh ta cứ đứng im như một pho tượng, nhìn chằm chằm khuôn mặt người trong phòng.


Mãi một lát sau, Trần Niệm Lâm mới đi vào, bế bổng Cố Diệp Uyển lên, bước về phía giường bệnh: "Dưới đất lạnh, vừa mới tỉnh lại đừng quá gắng sức."


Nói xong, anh vừa định thu tay về, xoay người rời đi, ai ngờ Cố Diệp Uyển đã vòng tay ôm chặt lấy eo anh, giọng thủ thỉ: "Niệm Lâm, anh đừng đi vội, em sợ!"


"..."


"Em cứ ngỡ đây là một giấc mơ vậy. Khi em tỉnh lại, mẹ nói với em, em đã ngủ 5 năm, em cứ sợ anh không chờ em nữa..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK