• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một góc hẻo lánh ở ngoại ô, Tô Giản Nhu và một người phụ nữ khắc khổ khác cùng ngồi trên xe, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.

"Sao rồi?"

"Đã làm như tiểu thư phân phó, Cửu gia quả nhiên hiểu lầm, ép Tô Ý Hoan hiến máu cho Cố Diệp Uyển, hiện tại Tô Ý Hoan lành ít dữ nhiều."

"Thế còn Cố Diệp Uyển thì sao?"

"... Có vẻ như hoá nguy thành an rồi."

Chỉ nghe có thế, Tô Giản Nhu đã quát ầm lên: "Đồ ngu, sao bà không trực tiếp giết ả đi? Định để ả tỉnh lại rồi vạch trần sự thật vụ tai nạn sao?"

Người phụ nữ kia gấp gáp túm tay áo Tô Giản Nhu, an ủi: "Tiểu Nhu, mẹ... mẹ không dám..." Không dám giết người, Cửu gia chắc chắn sẽ truy cứu, mà nhà họ Cố cũng sẽ không buông tha. Tới lúc đó cô con gái yêu của bà nhất định sẽ vứt bỏ mẹ nó.

Bà sẽ không để chuyện đó xảy ra, bà phải cảm hoá Tô Giản Nhu, để cô quên hết những mưu đồ xấu xa kia, không thể để cô ngày càng chìm sâu vào vũng bùn.

Phải, người phụ nữ này là mẹ ruột của Tô Giản Nhu, ngay từ đầu đã không có chuyện bỏ rơi nào hết. Tô Giản Nhu vì muốn sống cuộc sống giàu sang nên đã tự ý bỏ nhà đi, lẻn vào cô nhi viện để tìm cơ hội tiếp cận cặp vợ chồng quyền quý lạc con lâu ngày.

Cơn nguy kịch ngày hôm qua cũng là bà bất đắc dĩ thực hiện, ai bảo Tô Giản Nhu một sống hai chết lo sợ Cố Diệp Uyển sẽ tỉnh lại, càng lo sợ Tô Ý Hoan một lần nữa chiếm mất vị trí phu nhân hào môn của cô.

"Đúng là đồ vô dụng!" Tô Giản Nhu bực bội rút một tập tiền trong túi ra, ném vào người mẹ ruột rồi đẩy cửa xe đi ra: "Tạm thời đừng gặp lại nhau nữa, để chuyện này lắng đi tôi sẽ chủ động liên hệ với bà."

Dứt lời, Tô Giản Nhu lôi mẹ ruột ra khỏi xe, đổi lên ngồi ghế lái rồi sập cửa lái thẳng đi, chỉ để lại một lớp bụi mù hoà với làn khói xám xịt.



Người phụ nữ nhìn theo chiếc xe, nước mắt lệ nhoà. Bà chắp tay ngẩng lên nhìn trời, lẩm nhẩm: "Ông trời ơi, ngàn vạn tội lỗi đều do tôi không biết dạy con, nếu phải đền tội cứ để tôi đền..."

...****************...

Tô Ý Hoan mơ màng mở mắt, phát hiện không gian xa lạ khác hẳn bệnh viện. Cô vừa định ngồi dậy thì phát hiện bản thân vô lực, lại ngả người đổ 'rầm' xuống giường, cú va đập làm mặt mày nhăn nhó cả lại.

Trịnh Sâm đang bưng bát cháo bí đỏ bước vào, nghe thấy tiếng động bèn rảo nhanh bước chân, đặt cháo xuống, đi tới đỡ Tô Ý Hoan.

"Cô Tô, từ từ thôi, cơ thể cô mất máu nhiều quá."

Tô Ý Hoan dựa vào người Trịnh Sâm, từ từ ngồi dậy. Cô nhìn quanh gian phòng một lượt, mở miệng thều thào: "Sao tôi lại về đây?"

Trịnh Sâm không định nói là Cửu gia thấy Cố Bắc Thần lảng vảng trong phòng bệnh của cô quá nhiều nên trực tiếp chuyển thẳng về đây, cử bác sĩ quân y ngày hai bữa chạy tới khám.

"Cô ăn chút cháo đậu đỏ trước đã." Trịnh Sâm bưng bát cháo, lưỡng lự không biết nên đưa Tô Ý Hoan cầm hay bản thân tự đút cho cô. Dù là cách nào cũng khiến anh chàng bối rối.

"Tôi cầm được, cảm ơn anh." Tô Ý Hoan tinh tế nhìn ra, cô đưa tay đón lấy bát cháo, múc một thìa rồi cho vào miệng.

Cháo đậu đỏ vị ngọt vẫn còn ấm nóng, nó là cô nhớ đến cốc trà sữa mỗi ngày đều xuất hiện trước quầy thu ngân. Chỉ tiếc là nó không thuộc về cô, sau này cũng không thể mơ tưởng tới.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, Trịnh Sâm ra ngoài nghe điện thoại xong thì đi vào, anh chần chừ một hồi, gọi cho ai đó nhưng đầu dây bên kia luôn báo bận.

"Trịnh Sâm, có chuyện gì vậy?"

Chuyện riêng của nhà Cửu gia, nên nói hay không đây?



"Anh không coi tôi là bạn sao? Có gì khó xử cứ nói ra, tôi sẽ không nói với ai cả." Tô Ý Hoan động viên, cuối cùng Trịnh Sâm cũng quyết định kể.

"Hôm nay Thiếu tướng có cuộc họp chiến sự, mọi thiết bị liên lạc sẽ bị phong toả. Tuy nhiên xe của nhà họ Trần lên núi dâng hương hiện đang chết máy giữa đường, e là sẽ không về kịp trước khi trời tối..."

"..." Tô Ý Hoan vô cùng yên lặng lắng nghe, tuy tò mò nhưng cô không định chen ngang giục đối phương kể tiếp.

"Có lẽ tôi phải để cô ở nhà một mình một lúc, tôi phải tới trường đón con gái thiếu tướng."

Khi Trịnh Sâm nói xong, toàn bộ sự chú ý của Tô Ý Hoan chỉ tập trung vào vế đằng sau. Cô gấp gáp nhoài người lên trước, vịn tay vào tủ đầu giường, giọng hơi run: "Vậy là bây giờ anh sẽ đi đón Đậu... cô bé sao?"


"Phải, có thể tôi sẽ tạm đưa cô bé đến đây, chờ thiếu tướng tan họp lại đây đón."


Đón về đây ư?


Như vậy có nghĩa là cô có thể gặp bé cưng rồi sao?


Tô Ý Hoan lưỡng lự: "Tôi... có thể đi cùng anh không?"


"Không được, cô còn đang rất yếu, cô có mệnh hệ gì thiếu tướng sẽ phạt tôi mất." Trịnh Sâm lập tức từ chối.


"Không sao, tôi chỉ ngồi trên xe thôi, sẽ không ảnh hưởng đâu. Cơ thể của tôi, tôi rõ nhất." Tô Ý Hoan khẩn khoản: "Được không?"


Nhìn đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự khẩn cầu của Tô Ý Hoan, cuối cùng Trịnh Sâm lại lần nữa làm trái quân lệnh, tự ý dìu cô lên xe, lái thẳng tới trường mầm non.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK