• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ngôn Khanh thấy Tô Ý Hoan đã quay trở lại, vội vã đứng lên đi qua kéo ghế cho cô.

“Cô không sao chứ? Ban nãy nhìn cô có vẻ không khỏe.”

Lời nói đến đầu môi lại chẳng thể tiếp tục thốt ra, Tô Ý Hoan ngồi xuống ghế, khẽ “Ừ…” một tiếng.

Sở Ngôn Khanh vô cùng quan tâm tới cảm xúc của cô, gắp một miếng bánh ngọt vào đĩa. Anh đã suy nghĩ một hồi từ khi cô vào nhà vệ sinh, mấy cô gái trẻ thời nay ắt hẳn đều thích đồ ngọt, ví dụ như trà sữa, hay bánh kem vị dâu. Thế nhưng nhìn biểu cảm của Tô Ý Hoan, cô chẳng hào hứng chút nào, thậm chí còn chẳng có cảm giác thèm ăn.

Sở Ngôn Khanh không quên mục đích ngày hôm nay mời cô tới đây, anh sợ với tình cảnh này nếu cứ tiếp tục ngồi im, chắc chắn sẽ không còn cơ hội nữa. Vậy là anh mở lời…

“Ý Hoan…”

Lần đầu tiên Sở Ngôn Khanh gọi tên cô, bàn tay còn đặt lên đôi tay đang đan vào nhau vì lo lắng của cô.

“Anh… anh có ấn tượng tốt về em, ngày đầu tiên nhìn thấy em ở nhà hàng, anh… anh đã chú ý đến em rồi.”

Tô Ý Hoan muốn rút tay về, cô vô cùng lo lắng Trần Niệm Lâm sẽ nghe thấy những lời này, rồi liên lụy tới chàng trai trẻ trước mặt.

Thế nhưng Sở Ngôn Khanh lại nắm rất chặt, anh khẩn khoản: “Cho nên… em có thể thử cho anh cơ hội, làm bạn gái của anh không?”

Ánh nhìn cháy bỏng của Sở Ngôn Khanh cứ hướng về cô, đầy mong chờ, bởi vậy Tô Ý Hoan chẳng còn cách nào khác là nhìn lại.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng ly thủy tinh vỡ nát. Tô Ý Hoan giật mình ngoảnh lại nhìn, cô thấy Trần Niệm Lâm đang sải từng bước về phía này.

Không được!

Tô Ý Hoan vội đứng bật dậy, cô rút tay về, chậm rãi mở miệng: “Sở Ngôn Khanh.”

“Anh đây.” Sở Ngôn Khanh căng thẳng đáp lời.

“Lần trước chở tôi về chắc hẳn anh rất thắc mắc tại sao tôi chưa từng học lên đại học, phải không?”



Nhìn biểu cảm có phần khác lạ của Tô Ý Hoan, Sở Ngôn Khanh sợ cô tủi thân vì cách biệt giai tầng, anh vội vàng xua tay: “Ý Hoan, chuyện đó… anh không còn muốn biết nữa rồi…”

“Bởi vì tôi từng đi tù.” Tô Ý Hoan nhắm mắt, cắt ngang lời Sở Ngôn Khanh: “Năm 16 tuổi tôi đã từng gả chồng, hai năm sau đó vì ghen ghét chồng có người mới, tôi đã lái xe định đâm chết cô ta.”

Bầu không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, vậy nên giọng cô nói đủ để mấy bàn khác cũng nghe được, họ nhìn sang Tô Ý Hoan với đủ loại ánh mắt: lo sợ, thương trách, và phần nhiều là căm hận kẻ xấu xa.

Còn người ngồi đối diện cô lúc này đang mở to mắt vì kinh ngạc.

Một giọt nước mắt trào ra, chảy dài trên gò má Tô Ý Hoan, cô run run nói tiếp: “Bởi vậy 18 tuổi tôi vào tù, 23 tuổi ra tù.”

Sở Ngôn Khanh nhìn cô bằng ánh mắt không dám tin.

“Kẻ xấu xa như tôi… không xứng được bất cứ ai yêu thương, cũng không xứng với người tốt như anh, mong anh đừng thích tôi!”

“Ý Hoan…” Trong lòng Sở Ngôn Khanh dâng lên một nỗi buồn không tên, khi anh đang định mở miệng Tô Ý Hoan đã xoay người chạy trốn khỏi nhà hàng.

Khi đi lướt qua từng dãy bàn, cô còn nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ:

“Trời ạ, sao lại để kẻ từng giết người bước vào chỗ này!”

“Mặt mũi xinh xắn mà sao nhân phẩm tệ vậy?”

“Khổ thân chàng trai kia, chắc là sốc lắm!”

“Loại người này thật đáng ghê tởm…”

...****************...

Ngoài trời lúc này đã về khuya, thế nhưng cuộc sống về đêm lại nhộn nhịp lạ thường.

Tô Ý Hoan ngẩng đầu nhìn quán bar trên đỉnh mấy tòa nhà cao tầng nhấp nháy ánh đèn, lại nhìn vầng trăng khuyết cong cong giữa màn đêm đen kịt không một ánh sao, sự đối lập vô cùng rõ rệt. Ánh trăng kia giống hệt cô, tuy chứng kiến cuộc vui của người khác nhưng bản thân chỉ là kẻ ngoài cuộc.

Bầu trời lúc này vừa hay lại đang đổ mưa tầm tã.



Tô Ý Hoan nhìn ra phía đường lớn xe cộ qua lại như thoi đưa rồi lao ra giữa.

“Bíp! Bíp!”

Tiếng còi xe bao vây xung quanh cô ngày một to hơn, còn có tiếng phanh gấp chói tai.

Tô Ý Hoan ướt sũng từ đầu tới chân đứng đờ người ra đó, mặc kệ tiếng mắng chửi của tài xế xung quanh, cô tiếp tục định lao sang làn đường thứ hai. Lúc này, một bàn tay từ phía sau kéo mạnh lại, giúp cô tránh thoát một chiếc xe đang phi nhanh.

“Tô Ý Hoan, cô điên rồi phải không?”

Lại là ác thần.

Tô Ý Hoan ngẩng mặt khó khăn nhìn, đan xen giữa những hạt mưa rơi xối xả là khuôn mặt giận dữ của người đàn ông. Âm thanh của cô hòa vào tiếng mưa, chẳng mang theo cảm xúc nào: “Tôi đã điên từ lâu rồi!”

“Mọi khi cô bướng bỉnh lắm cơ mà? Sao nay bắt cô làm gì cô liền răm rắp làm theo?”

“Đó chẳng phải điều anh muốn sao? Anh muốn sự phục tùng!” Tô Ý Hoan gào lên, hai tay đập liên tục vào lồng ngực người đối diện: “Trần Niệm Lâm, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì mới chịu buông tha cho tôi? Anh nói cho tôi biết đi! Nói cho tôi biết đi!”


Trần Niệm Lâm trầm mặc, anh muốn cô làm gì ư? Thật ra anh cũng không biết, chỉ là vừa gặp lại cô, cảm giác chán ghét nhiều năm trước lại xuất hiện, cảm giác quá khứ liên tục hiện lên, nhắc nhở anh về sự tồn tại của cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu khiến anh cảm thấy không thoải mái, muốn giày vò, tra tấn cô.


Bỗng dưng, anh nghe thấy giọng nói mềm mại yếu đuối của Tô Ý Hoan vang lên: “Có phải… chỉ cần tôi cũng bị xe đâm thành người thực vật, anh sẽ buông tha cho tôi không? Phải không?!”


Trần Niệm Lâm nuốt nước bọt, túm lấy áo cô: “Tô Ý Hoan…”


Thấy sự ngập ngừng của Trần Niệm Lâm, Tô Ý Hoan lấy hết sức đẩy anh ra.


“Trần Niệm Lâm, bao năm rồi mà tôi vẫn hy vọng mình trong lòng anh còn chút phân lượng.” Tô Ý Hoan bỗng cười, cô cười một cách điên dại.


Sau đó…


Dứt khoát không quay đầu, cô lao thẳng sang làn đường thứ hai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK