Đêm tối rất yên ắng, cô men theo con đường nhỏ ra về.
Lần này để tránh Tô Giản Nhu giở trò, Tô Ý Hoan đã chọn đường đầy đủ đèn điện mà đi.
Nhà hàng nằm ở vị trí quận trung tâm thành phố, đêm đến vẫn sáng trưng dưới đủ sắc đèn màu, phía xa xa còn nghe thấy tiếng gió thổi, đập vào những tòa nhà cao chọc trời rồi phản lại.
Chẳng biết đã đi bao lâu, Tô Ý Hoan cảm giác trước mắt hơi mờ.
Cùng lúc ấy, ở phía xa có một bóng đen đang âm thầm đi theo cô. Đôi mắt dưới chiếc mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Ý Hoan, nơi đáy mắt xẹt qua một tia phấn khích và bất ngờ!
Hắn còn đang lo lắng buổi đấu giá ngày mai không thể cho ông chủ một câu trả lời, ai mà ngờ được việc ngon lại rơi từ trên trời xuống! Cất công chạy tới đây một phen, quả nhiên bắt được một báu vật! Tuy dáng dấp hơi gầy, thế nhưng khuôn mặt đó, đôi mắt đó, đảm bảo khắp Diệp Thành này chẳng có ai bì nổi.
Gã đàn ông xoa hai tay vào nhau, đè nén cảm giác hưng phấn trong lòng lại.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi vang lên hồi chuông, hắn hoảng sợ đưa tay chộp vội, nép vào một gốc cây rồi mới nghe máy: “A lô? Cô Tô hả? Tôi tìm thấy người cô nói rồi! Đúng là hết sức cảm ơn cô! Tôi rất hài lòng, đem con hàng này về đảm bảo sẽ kiếm được món lớn!”
Ở đầu dây bên kia, Tô Giản Nhu đang ngâm mình trong bồn tắm ấm áp trải đầy hoa hồng, khóe miệng cô ta giương lên, âm thanh cay nghiệt và tàn độc vang lên: “Mấy người có thể móc mắt cô ta ra, một con điếm mù yếu ớt sẽ càng làm khách hàng hứng thú! Nhất là những gã biến thái!”
“Ấy, ý này hay đó! Cảm ơn cô!”
Điện thoại bị ngắt.
Gã đàn ông bặm trợn nhìn hướng Tô Ý Hoan vừa rẽ.
“Hay lắm, không có camera!” Hắn cười thẩm trong lòng, kéo thấp mũ rồi tăng nhanh nhịp bước.
Cả đoạn đường sau khi rẽ chỉ có một chỗ đó để ra tay, đi thêm đoạn nữa là lại có camera giám sát rồi. Gã đàn ông tranh thủ thời cơ, lôi trong túi ra một chiếc khăn tẩm thuốc mê, sau đó bắt đầu chạy!
Khi chỉ còn cách Tô Ý Hoan khoảng chừng 1 mét, gã vươn tay túm tóc cô giật lại, sau đó dí khăn vào mũi. Tô Ý Hoan vừa đấu với Tô Giản Nhu một phen, cơ thể suy nhược, lại thêm cú tấn công bất ngờ làm cô không kịp trở thành, hít vào bao nhiêu hơi thuốc mê.
Cơ thể vốn đã nặng nề giờ lại mang theo cảm giác mê man, trước mắt trời đất như đảo lộn.
Gã đàn ông cười một cách man rợn, sau khi Tô Ý Hoan ngất lịm đi, hắn trực tiếp lôi cô về phía chiếc xe ô tô vừa xuất hiện.
“Lần này chúng ta phát tài rồi, bọn bay ơi!”
...****************...
Từng giây từng phút trôi qua, Tô Ý Hoan cảm giác như mình đã ngủ một giấc lâu thật lâu. Khi cô tỉnh lại, trước mắt vẫn là một lớp sương mờ, cô hoang mang nhìn xung quanh, thấy mình như đang nằm trên một chiếc giường lớn, chiếc đèn trùm trên đầu lắc lư qua lại.
Có một người ngồi ở góc căn phòng, trên tay cầm một con dao găm đang mải cho sắc, tiếng mài dao làm da thịt cô nổi hết gai ốc lên.
Tô Ý Hoan thử cử động cơ thể, thuốc mê vẫn còn chút tác dụng, nó làm cho cả người cô mềm như sợi bún.
“Đúng là cực phẩm!” Một đôi bàn tay đeo găng da đen chạm vào gò má cô, vuốt dọc xuống cằm: “Bao năm qua chưa bao giờ tao nhìn thấy một con đàn bà nào xinh đẹp như vậy, nhất là đôi mắt này.”
“Tất nhiên rồi anh, bọn em mất bao công sức mới tóm được nó đấy!” Người bên cạnh cung kính trả lời lại.
“Ừ, khá lắm! Chắc chắn con hàng này sẽ bán được giá cao!” Người đàn ông đeo găng tay da kia gật đầu, vỗ vai đàn em: “Chỗ này giao cho chúng mày đấy, nhớ tân trang lại cho thêm yêu kiều.”
“Vâng!”
Tô Ý Hoan nhìn lờ mờ thấy một đôi bàn tay to béo đang tiến gần mình, trên trán cô đã đổ một tầng mồ hôi vì sợ hãi, cô gắng hết sức cắn chặt môi dưới, giữ bản thân mình tỉnh táo.
“Đừng… đừng lại đây!” Cô rên rỉ khi đôi tay kia chạm vào cổ chân mình: “Xin các anh, đừng… đừng…”
“Ấy, em gái tỉnh rồi hả?”
...****************...
Hơn một giờ sáng.
Tại bệnh viện 108, phòng trực riêng bác sỹ.
Cố Bắc Thần ngồi trước bàn làm việc, còn Trần Niệm Lâm ngồi ở sofa bên cạnh, mắt đang nhìn chiếc iPad trong tay.
Giữa hai người toát lên bầu không khí trầm mặc đến kỳ lạ.
Cuối cùng, Cố Bắc Thần là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng:
“Cửu gia, rốt cuộc anh còn định ngồi đây cản trở tôi làm việc đến khi nào? Tôi đã nói rồi, thời gian Diệp Uyển tỉnh lại chỉ có thể phỏng đoán theo hiệu quả trị liệu, không thể báo chính xác.”
Trần Niệm Lâm vẫn trầm mặc nhìn chiếc iPad trong tay, thỉnh thoảng liếc về góc trên màn hình, đồng hồ đã hiển thị 00:36.
Lúc này, Trịnh Sâm gõ cửa phòng.
“Vào đi!” Trần Niệm Lâm nhìn ra cửa, tắt iPad trong tay đi.
“Báo cáo! Đã kiểm tra camera của bệnh viện từ 10 giờ tối trở đi, không thấy cô Tô xuất hiện.”
Trần Niệm Lâm ngẩng đầu lên nhìn cấp dưới: “Đã nghe ngóng tin tức bên nhà họ Tô chưa? Khu biệt thự thì sao?”
“Đều không có!” Trịnh Sâm báo cáo: “Người nhà họ nói đã rất lâu rồi không thấy cô Tô trở về.”
“Chuyện gì vậy?” Cố Bắc Thần đang mải viết lách vội ngẩng đầu lên: “Cô ấy còn chỗ nào đi được nữa không? Các cậu cử người đi tìm một lượt đi!”
Trần Niệm Lâm khẽ hừ, tỏ ý không vui: “Kiểm tra toàn bộ camera con đường từ nhà hàng ra các hướng, đồng thời bố trí thêm người tìm kiếm.”
“Rõ!”
Trịnh Sâm lập tức rời đi.
Cố Bắc Thần có vẻ nôn nóng, anh đứng bật dậy đi tới trước mặt Trần Niệm Lâm: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Có phải cậu lại nói gì làm cô ấy kích động không? Tôi đã nhắc cậu không dưới một lần, trạng thái tinh thần của cô ấy không như người bình thường! Đây không phải bệnh trầm cảm thông thường đâu! Không được để cô ấy chịu bất cứ kích thích nào! Dù cậu muốn trả thù người ta, thì lấy từng ấy máu cũng đủ rồi! Liệu cô ấy có ngất ở đâu đó ven đường không?”
Ánh mắt Trần Niệm Lâm thâm sâu khó phân biệt cảm xúc.
Một lát sau Trịnh Sâm lại bước vào.
“Sao rồi?” Cố Bắc Thần lo lắng xông lên hỏi.
Trịnh Sâm lắc đầu: “Vẫn không thấy, đã kiểm tra hết camera dọc các nhánh đường từ nhà hàng ra rồi, chỉ có duy nhất một quãng đường không gắn camera, cô Tô đã biến mất ở đó…”
Phòng trực bệnh viện nhất thời chìm vào im lặng.
“Giờ làm sao đây? Cô nhóc này phải tới 90% gặp chuyện rồi!”
Góc đường khuất như vậy khó mà tìm kiếm tung tích, huống hồ lại thiếu camera giám sát, nếu như gặp phải kẻ mưu đồ bất chính thì…
Cố Bắc Thần chẳng dám nghĩ nữa.
Trần Niệm Lâm ngồi bắt chéo chân, từng ngón tay thon dài gõ lên tay vịn sofa, mãi sau mới nói tiếp:
“Tiếp tục bổ sung nhân lực tìm kiếm đi.”
Trịnh Sâm nhận lệnh.
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào yên lặng.
Bỗng có tiếng nhạc chuông vang lên.
Trần Niệm Lâm mở ra xem, là tin nhắn của ông cụ Trần.
Xem xong tin nhắn, anh đứng dậy, cầm theo chiếc áo khoác, sải bước ra ngoài.
Cố Bắc Thần nhìn theo, thất thanh kêu lên: “… Cậu đi đâu thế?”
“Giờ tôi có chút việc riêng.” Trần Niệm Lâm hắng giọng trả lời.
“Thế Tô Ý Hoan phải làm sao giờ?”
Nhắc đến Tô Ý Hoan, trong lòng Trần Niệm Lâm dâng lên một cơn thịnh nộ. Cô giận dỗi với ai?
Mới chỉ châm chọc vài câu đã bày đặt bỏ nhà ra đi rồi ư?
“Giờ cô ấy còn chưa rõ sống chết, lẽ nào cậu định bỏ mặc như thế? Mười tám tuổi bị cậu tống vào tù, hai mươi ba tuổi ra tù, còn chưa tận hưởng tự do đã bị cậu tóm thêm lần nữa!”
Trần Niệm Lâm ngoảnh đầu nhìn Cố Bắc Thần, bốn mắt nhìn nhau, vài giây sau anh quay đi, bước chân không ngừng lại: “Sống chết của cô ta liên quan gì tới tôi?”
Thời gian vừa qua anh lãng phí thời gian với Tô Ý Hoan quá nhiều, đến đây là đủ rồi.