Trong phòng VIP tại quán bar, một nhóm thiếu gia, cậu chủ nhà giàu có gọi tới vài mỹ nữ thân hình bốc lửa, cả đám người chơi đùa vô cùng náo nhiệt.
Chỉ duy nhất một người đàn ông ngồi ngay chính giữa sofa dài đang mím chặt môi, giữa mi tâm như tỏa ra sự u ám, bực bội, không hề ăn nhập với khung cảnh xung quanh.
Bên cạnh vang lên huýt sáo trêu đùa: “Cửu gia, vẫn đang nhớ nhung vị hôn thê họ Cố à?”
Trần Niệm Lâm không nói gì, nhấc ly rượu vang uống ‘ực’ một hơi cạn sạch. Trong đầu anh vậy mà lại hiện lên dung nhan yêu kiều của người phụ nữ đó.
Haizz.
Trần Niệm Lâm cảm thấy hơi phiền não.
Người vừa mới mở miệng là Diệp Ứng Đình, bạn từ thuở nhỏ của Trần Niệm Lâm.
Diệp Ứng Đình khác hẳn với Trần Niệm Lâm, anh không theo nghiệp gia đình vào quân đội mà tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tuy cũng nhờ vả không ít quan hệ đời bố mẹ, thế nhưng năng lực kinh doanh tài giỏi không thể phủ nhận. Chỉ có điều Diệp Ứng Đình trăng hoa thành thói, lúc nào cũng thích nhuộm mái tóc đỏ rượu và bấm khuyên tai.
Lúc này anh ta rót thêm rượu cho bạn thân: “Làm khó cho Cửu gia của chúng ta, thịt còn chưa đến miệng đã vô duyên vô cớ phải ‘thủ tiết’ suốt 5 năm, đến góc áo ngực của người ta còn chưa kịp tháo, ai không biết còn tưởng cậu cấm dục đấy.”
Trần Niệm Lâm không nói gì, tiếp tục uống thêm ly rượu nữa, cố gắng xua đi hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu mình.
“Nhưng mà nếu hôm nay cậu đã gia nhập của vui, người làm chủ như tôi đây nhất định phải để cậu nếm thử hương vị mê người của mấy cô em ở đây!” Diệp Ứng Đình khẽ cười, chỉ vào một cô gái đang ngồi chờ ở góc phòng: “Em đó, tới hầu hạ Cửu gia!”
Cô gái ở góc phòng chỉnh lại tóc tai rồi đi tới, dán người lên cánh tay Trần Niệm Lâm, khiến bộ ngực đẫy đà o ép ngay cạnh cánh tay anh, giọng dịu ngọt: “Cửu gia…”
Trần Niệm Lâm quét mắt nhìn người vừa dính lấy mình một lượt, lướt xuống bộ ngực đẫy đà sắp tuột ra khỏi áo quây, không nói một lời, trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng trong bồn tắm bệnh viện…
Từ trước tới nay Cửu gia anh đây luôn bình thản trước chuyện trai gái hoan ái, thế nhưng nụ hôn bất thường tối hôm đó, rồi cả ham muốn khi thấy dáng người quyến rũ đứng trong bếp tối qua đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của anh!
Trần Niệm Lâm rất muốn biết có phải anh quả thực giống như lời Diệp Ứng Đình nói, đã đến giai đoạn cần một người phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý hay không?
Dẫu sao, anh phải thử.
Tuyệt đối không thể có tình cảm với người phụ nữ đáng ghét đó!
Năm năm trước là vậy.
Hiện tại cũng sẽ thế!
Bởi vì muốn kiểm tra thực hư, thế nên cô gái kia áp sát, anh không hề tỏ ra cự tuyệt. Đối phương thấy anh không đẩy mình ra lại càng được nước lấn tới, như rắn rết uốn éo ngả vào lòng anh, ngửa cổ hiến dâng đôi môi đỏ rực.
Khoảnh khắc đôi môi cô ta chuẩn bị chạm vào môi mình, Trần Niệm Lâm bỗng cảm thấy vô cùng ghê tởm, ánh giơ tay đẩy cô ta ngồi dậy rồi dùng chân đạp một cái khiến cô gái lăn một vòng.
“Cút!”
Bầu không khí tận hứng trong phòng bất chợt bị cắt đứt, lặng ngắt như tờ.
Diệp Ứng Đình ngồi bên quan sát, chỉ chẹp miệng một tiếng, than thở: “Cửu gia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.” Dứt lời, anh ta phẩy tay đuổi hết tất cả ra ngoài, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Trần Niệm Lâm liếc nhìn Diệp Ứng Đình bằng một ánh mắt sắc bén: “Càng ngày càng lăng nhăng, cẩn thận tôi báo chú Diệp đánh gãy chân cậu.”
Diệp Ứng Đình nhướn mày cười cợt nhả: “Cửu gia bao năm thủ thân như ngọc vậy là vì ai? Vì chờ Cố Diệp Uyển tỉnh lại ư? Nếu cô ấy mà biết cậu có một đứa con gái lớn như vậy rồi, liệu có tức đến bất tỉnh tiếp không?”
Năm xưa khi Cửu gia đại nộ tống người vợ cũ vào tù, ai cũng nghĩ tình cảm Cửu gia dành cho Cố tiểu thư sâu nặng muôn phần, thế nhưng ai mà ngờ được chỉ 6 tháng sau Trần Niệm Lâm đã bế trên tay một đứa bé, còn tuyên bố là cháu nội nhà họ Trần.
Chuyện này khi đó làm cho bao người bất ngờ.
Người ngoài chẳng thể biết mẹ của đứa trẻ là thần thánh phương nào, nghi ngờ Cửu gia nhận con nuôi. Thế nhưng Diệp Ứng Đình biết rõ nội tình, đứa bé đó quả thực là con ruột của bạn thân anh, thậm chí kết quả xét nghiệm ADN 5 lần như 1.
Chỉ là, khi nhắc tới chuyện cũ, Diệp Ứng Đình lại nhớ đến thiếu phụ xinh đẹp luôn mặc sườn xám lượn qua lượn lại trong nhà họ Trần, lúc thì bầu bạn bên ông cụ Trần, mài mực trải giấy, lúc lại loanh quanh dưới bếp chuẩn bị món ăn truyền thống.
“Mà tôi nghe nói cô nhóc kia đã ra tù rồi, còn bất hạnh bị cậu tóm gọn lần nữa hả? Thế nào? Giờ cô ấy còn nở nang, xinh đẹp hơn 5 năm trước, phải không?”
Xinh đẹp?
Nở nang?
Trần Niệm Lâm nhớ đến khuôn mặt trắng bệch đầy mệt mỏi và thiếu sức sống của Tô Ý Hoan.
Diệp Ứng Đình nhìn vẻ mặt đăm chiêu như trôi về phương xa của Trần Niệm Lâm, hiểu lầm là mình đã đoán trúng, bỗng hào hứng hẳn lên: “Cô nhóc đó năm xưa tuổi còn nhỏ, ấy vậy mà nhan sắc đã xinh đẹp nhường ấy. Nếu không phải năm xưa một lòng si mê cậu, tôi đã tấn công cướp về dinh rồi!” Diệp Ứng Đình càng nói càng hăng:
“Bây giờ cô ấy cũng trưởng thành hẳn rồi, chắc chắn còn xinh đẹp, nóng bỏng hơn 5 năm trước! À, bây giờ cô ấy ở đâu? Bệnh viện hả? Để hôm nào tôi…”
Choang!
Trần Niệm Lâm bỗng cắt ngang câu nói của Diệp Ứng Đình bằng một cái bóp mạnh tay, chiếc ly đựng rượu vang trên tay bỗng vỡ thành mấy mảnh, rượu hòa cùng máu chảy xuống, thấm ướt ống tay áo, dính cả ra quần. Mấy mảnh vỡ vụn còn găm cả vào tay.
Trần Niệm Lâm bỗng dưng đứng bật dậy, thấp giọng lạnh lùng cảnh cáo: “Chỉ là một ả đàn bà lắm mưu nhiều kế, lòng dạ độc ác, tôi khuyên cậu đừng để vẻ ngoài của cô ta lừa gạt!”
Nói xong anh sải bước lớn đi thẳng ra ngoài.
Diệp Ứng Đình nhìn chiếc ly vỡ bị ném lên bàn, ánh mắt tăng thêm vài phần sâu xa.
Miệng nói lời căm ghét nhưng lại phảng phất vị giấm chua.
Cửu gia đây định độc quyền chiếm hữu mỹ nhân hay sao?