Mãi tới giờ cơm tối Trần Niệm Lâm mới xuất hiện.
Người đàn ông vừa tắm xong, thay một bộ đồ thể thao kiểu dáng đơn giản màu xanh đen thường ngày, trông có vẻ gần gũi hơn.
Trần Niệm Lâm bước xuống cầu thang, đi thẳng vào phòng ăn, ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng bên tay trái theo thói quen, bên cạnh là vị trí kê ghế ăn dành riêng cho trẻ nhỏ của Trần Tĩnh Di.
Từ đầu đến cuối Trần Niệm Lâm không hề nhìn hai mẹ con Cố Diệp Uyển lấy một cái, chỉ lạnh lùng cầm tờ báo lên đọc.
Lẽ ra Cố Diệp Uyển phải quá quen với hình ảnh này, 5 năm trước cũng vậy. Thế nhưng đứng trước nguy cơ vị trí Trần thiếu phu nhân đang lung lay, cô ta trở nên nhạy cảm lạ thường, chủ động đi đến ghế ngay bên phải Trần Niệm Lâm ngồi xuống.
Hành động này của Cố Diệp Uyển vô tình làm Trần Niệm Lâm nhíu mày.
Là khách sao lại ngồi cùng phía với gia chủ? Anh liếc mắt nhìn ông cụ đang chống gậy đi tới, cười khà khà chuyển hướng về phía ghế đối diện Trần Niệm Lâm, ngồi cạnh Lục Cẩm Hoa, cũng không có ý khiển trách.
Bữa ăn bắt đầu.
Người hầu bưng lên một khay ghẹ hấp sả thơm ngào ngạt, Cố Diệp Uyển cố tỏ ra thật thân thiết, kéo góc áo Trần Niệm Lâm, nhỏ nhẹ mà nũng nịu:
"Niệm Lâm, em muốn ăn ghẹ, anh bóc giúp em nhé?"
Trần Triết Viễn không nói gì, trong khi đó Lục Cẩm Hoa cười tươi như hoa nở.
Trần Niệm Lâm ngoảnh sang, nhìn ống tay áo đang bị lôi kéo rồi lại nhìn khuôn mặt dịu dàng đang mong chờ của Cố Diệp Uyển, sau đó đảo đầu đũa, gắp vào bát cô ta một miếng thịt hun khói.
"Ghẹ tính hàn, mới khoẻ dậy thì đừng ăn."
Nói xong, khuỷu tay Trần Niệm Lâm khẽ động, thoát ra khỏi bàn tay đang túm góc áo kia.
Cố Diệp Uyển ho nhẹ, gật đầu: "... Cũng phải!"
Lục Cẩm Hoa vội chen vào: "Trông kìa, đúng là Cửu gia rất quan tâm đến con nhóc nhà tôi! Ông cụ Trần, ông xem hai đứa đẹp đôi biết bao, nếu đã lưỡng tình tương duyệt, chi bằng đẩy sớm chuyện hôn lễ đã bị trì hoãn bao năm, để Cửu gia sớm có người chăm sóc sớm chiều. Cụ thấy sao?"
Trần Triết Viễn chối đẩy: "Thằng bé này từ nhỏ đã có chính kiến, chuyện của nó, nó quyết là được."
"Vậy Cửu gia thấy..."
Lục Cẩm Hoa còn chưa nói hết, sau lưng đã vang lên giọng nói lảnh lót mà đanh thép của tiểu thư bé nhà họ Trần - Trần Tĩnh Di:
"Cụ nội, bố! Nhà có người lạ ạ?"
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt ra cửa, chỉ thấy Trần Tĩnh Di trong bộ đồ thể thao giống hết Trần Niệm Lâm lon ton chạy vào, vừa chạy vừa hỏi, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'người lạ'.
Trần Niệm Lâm vừa định đưa tay ra đỡ, ai ngờ con bé lại chạy vòng qua chỗ Trần Triết Viễn, lao vào ôm lấy cánh tay ông cụ.
"Ôi cục cưng của cụ, con chạy chậm thôi! Bị ngã đau là cụ đau lòng lắm đấy!"
Ở khoảng cách gần hơn, Cố Diệp Uyển cuối cùng đã nhìn rõ diện mạo của cô bé.
Cả người cô ta lập tức cứng đờ.
Đôi mắt đó... giống quá! Quá giống Tô Ý Hoan, chỉ khác là thêm vài phần tinh ranh.
"Hoá ra là Tiểu Di hả? Quả thật là một cô bé xinh xắn, cái môi, cái mũi nhìn giống bố con y đúc!"
Trần Tĩnh Di đang cười híp mắt với Trần Triết Viễn, nghe thấy Cố Diệp Uyển khen mình thì lập tức quay ra, nhìn chằm chằm cô ta rồi cất giọng:
"Thím là ai?"
Thím?
Cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Cuối cùng người phản ứng trước là Cố Diệp Uyển, cô ta mỉm cười thân thiện: "Con có thể gọi cô là cô Uyển, sau này cô và bố con sẽ cùng nhau chăm sóc con."
"Thím ư?" Trần Tĩnh Di nhìn với ánh mắt nghi ngờ.
"Ừm." Cố Diệp Uyển gật đầu.
"À, thì ra là cái cây nằm trong viện mà cụ nội hay nhắc!" Trần Tĩnh Di như vỡ lẽ ra, gật gù nhắc lại, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt cảnh cáo của bố và cái ho khù khụ của cụ nội.
Ngay sau đó, Trần Tĩnh Di rời khỏi vòng tay Trần Triết Viễn, đi vòng môt đường ra sau lưng Lục Cẩm Hoa, đến trước mặt Cố Diệp Uyển, sau đó chắp tay sau lưng giống hệt tư thế của ông quản gia bên cạnh cụ nội: "Nghe nói cô Uyển là thiên tài đàn tranh, năm xưa từng đàn cho bố cháu nghe khúc Phượng Cầu Hoàng..."
"Trần Tĩnh Di, biến về phòng của con ngay!" Trần Niệm Lâm bỗng cắt ngang, ánh mắt đầy cảnh cáo.
"Niệm Lâm, anh đừng hung dữ với con thế mà, để xem con bé nói gì." Cố Diệp Uyển vội ra dáng một người mẹ hiền, một tay vươn sang đè vai Trần Niệm Lâm rồi vỗ nhẹ.
"Con nói tiếp đi, cô nghe!"
Trần Tĩnh Di để ý sắc mặt Trần Niệm Lâm, nói tiếp: "Thế này đi, dạo gần đây cháu cũng được bố cho đi học đàn, còn chưa từng đàn khúc này, giờ cô với cháu cùng thi, nếu cháu gảy đàn thắng cô thì chứng tỏ bố Lâm chỉ cần có cháu và mẹ Hoan ở bên là đủ! Không cần người thừa nào khác!"