• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bốp!”

Ngay trong căn biệt thư xa hoa của nhà họ Cố, gia chủ Cố Phong tức giận đập chiếc máy tính bảng xuống mặt bàn trà bằng gỗ quý, khiến nó ngay lập tức thành đống sắt vụn. Bên cạnh Cố Phong là Lục Cẩm Hoa đang ra sức vuốt ngực cho ông ta, an ủi:

“Lão gia bớt giận, bớt giận!”

“Mày là đồ ngu!” Cố Phong bỏ mặc những lời xoa dịu bên tai, chỉ thẳng tay vào mặt người đang quỳ giữa phòng khách: “Năm năm trước là đứa vô dụng, sau năm năm vẫn là đứa vô dụng!”

Cố Diệp Uyển quỳ dưới nền đất lạnh, cắn răng không nói gì, trên lưng vẫn còn đang cảm thấy từng đợt bỏng rát do roi quật bong tróc da.

“Lão gia, chuyện cũng không phải lỗi của Diệp Uyển, có trách thì trách Cửu gia là kẻ bội bạc phụ tình, làm xấu mặt nhà họ Cố, xấu mặt Diệp Uyển. Nhưng biết làm sao được, người ta quyền thế ngút trời, đám kiến cỏ như chúng ta chỉ đành nhẫn nhịn thôi.” Lục Cẩm Hoa liếc mắt nhìn Cố Diệp Uyển đang quỳ dưới đất, trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê, thế nhưng ngoài mặt vẫn một câu nói đỡ, hai câu bảo vệ.

Cố Diệp Uyển quỳ dưới đất, hai tay nắm chặt lại, hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn buồn nôn đang dâng lên.

Hừ, chỉ một ả tình nhân thượng vị mà cứ ngỡ mình là phu nhân chính thất được cưới hỏi đàng hoàng.

Cố Phong ngồi trên ghế, tay cầm cái gậy chống đập ‘cộp cộp’ xuống sàn nhà, gằn giọng: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma, tuổi trẻ dễ kiêu căng ngạo mạn, đắc tội vô số người. Mối nhục này, Cố Phong tôi nhất định phải trả.”

“Lão gia, ông tính làm gì cậu ta?”

“Hừ, chẳng cần tôi phải đích thân ra tay, từ vụ đấu giá lần trước, chính phủ đã có người nhắm vào cậu ta rồi.” Cố Phong châm một điều thuốc, rít một hơi thật dài, bình ổn lại tâm trạng, sau đó nhìn về phía Cố Diệp Uyển:

“Mấy ngày nay mày ngoan ngoãn ở trong phòng cho tao, vài hôm nữa sẽ có việc cần mày làm.”

Cố Diệp Uyển lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào Cố Phong, đáy mắt không có một tia cảm xúc nào dao động. Mãi lâu sau, cô ta mới mở miệng: “Vâng, bố, con xin phép.”



Vì quỳ đã quá lâu, đầu gối của người mới khỏi bệnh như Cố Diệp Uyển không tránh được bị tê liệt, cô ta đứng lên rồi lại mất đà khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn, đau đến mức nước mắt ứa ra.

“Đúng là đồ vô dụng, có quỳ một tẹo đã như tàn phế, còn không mau ra dìu nó lên phòng?”

Lời gia chủ vừa nói xong, bà vú chăm sóc Cố Diệp Uyển từ nhỏ vội vàng đi tới, đỡ cô chủ của mình lên, dìu về phòng.

Về tới phòng, Cố Diệp Uyển đuổi tất cả mọi ngưởi ra rồi khóa trái cửa lại. Cô ta đứng trước bàn trang điểm, lột trần cơ thể ra, xoay lưng rồi nhìn vào gương. Cố Phong ra tay rất độc ác, hai vết roi mây quật hằn đỏ trên tấm lưng mảnh khảnh, mơ hồ còn thấy chút máu lấm tấm rỉ ra.

Cố Diệp Uyển nhìn tình trạng vết thương xong, không nói câu nào cầm quần áo mới đi vào phòng tắm, trực tiếp xả nước lên vết thương.

Nếu cô ta đoán không nhầm, mấy ngày nữa Cố Phong chắc chắn sẽ giao cho cô ta một nhiệm vụ, mà vừa hay, cô ta cũng muốn lợi dụng cơ hội này để trả thù những kẻ đã chà đạp lên mình.

“Niệm Lâm, nếu em không có được anh, đừng hòng ai có được anh!”

...****************...

Đã một tuần kể từ ngày đài báo đưa tin Cửu gia Diệp Thành tuyên bố hủy hôn với thiên kim nhà họ Cố, hôm nay là ngày hẹn khám thai định kỳ của Tô Ý Hoan. Từ sáng sớm đã có tài xế gia đình chờ sẵn, đưa cô tới bệnh viện.

Tô Ý Hoan ngồi trên xe, gặng hỏi được một vài thông tin. Có vẻ như phía quân đội xảy ra chuyện gì đó, Trần Niệm Lâm đã ba hôm không về nhà, Trịnh Sâm cũng không thấy bóng dáng đâu.

Trong lòng Tô Ý Hoan lại thầm lo lắng cho em trai mình.

“Cô Tô, đã đến bệnh viện rồi.”

“Cảm ơn chú, chú không cần phải chờ tôi đâu, một lát nữa khám xong tôi đi mua chút đồ rồi tự bắt xe về nhà.”

Chú tài xế lưỡng lự một hồi rồi quyết định để Tô Ý Hoan tự do.



Hôm nay là đầu tuần, bệnh viện không đông lắm, Tô Ý Hoan vừa lấy số đã được gọi tới lượt ngay.

Chẳng mấy chốc cô đã nhìn thấy màn hình chiếu hình ảnh trong tử cung của mình. Trên màn hình siêu âm có một chấm nhỏ xíu, còn chưa nhìn rõ hình dạng, tuy nhiên giữa chấm nhỏ đó lại có một thứ đang nhấp nháy, bác sĩ siêu âm rất chịu khó bắt chuyện với cô:

“Mẹ em bé nhìn nhé, ở tuần thai này em bé đã có tim thai rồi, giờ chúng ta cùng nghe xem nhịp tim là bao nhiêu nhé!”

Ngay sau đó, bên tai Tô Ý Hoan vang lên nhịp đập của trái tim, tiết tấu vô cùng nhanh. Không hiểu sao khi nghe thấy âm thanh này, cảm xúc vốn vô cùng bình thản của cô lại xuất hiện dao động. Có lẽ là vì khi mang thai Đậu Đậu, điều kiện trong nhà tù thiếu thốn, mãi đến khi bụng được 4 tháng cô mới cảm nhận được những cú đạp đầu tiên, còn đây là lần đầu tiên cô theo dõi, biết được sự phát triển của một sinh linh ngay từ đầu, biết được một sự sống đã thật sự xuất hiện trong bụng mình.

“Nhịp tim của em bé đang là 180 chu kỳ/phút, mẹ em bé cứ yên tâm, thai nhi ban đầu nhịp tim đều nhanh như vậy cả, khi em bé lớn hơn chút, nhịp đập sẽ giảm dần, trở về trạng thái bình thường của con người.”

Kết thúc buổi khám thai, Tô Ý Hoan cầm theo giấy siêu âm ra về, cô vừa đi vừa nhìn bức ảnh in màu bệnh viện gửi kèm trên tay, nhìn hình hài nhỏ như hạt đỗ, miệng bất giác mỉm cười, chẳng để ý phía trước có người đã để ý đến mình từ lâu.


“Ý Hoan!”


Tô Ý Hoan ngẩng đầu lên, phát hiện Sở Ngôn Khanh đang đứng ở phía đối diện.


“Sao em lại…” Sở Ngôn Khanh nhìn hướng mà Tô Ý Hoan vừa đi ra, hai chữ “Khoa Sản” sáng đèn trên cao khiến nụ cười của anh vụt tắt.


“Đúng như anh thấy đó, tôi đi khám thai.” Tô Ý Hoan cũng không hề né tránh, nhìn người đàn ông trước mặt, cô cảm thấy vô cùng áy náy: “Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép đi trước.”


Tô Ý Hoan vừa định đi, Sở Ngôn Khanh đã lao tới túm lấy cổ tay cô: “Ý Hoan, khoan đã.”


Tô Ý Hoan ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trước mắt: “…”


“Có thể cho anh chút thời gian không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK