Một tiếng phanh xe chói tai vang lên…
Cơ thể cô gái trong không trung lượn thành một vòng cong rồi rơi bịch xuống đất.
Bầu không khí bất chợt yên tĩnh hẳn.
Tiếng xì xào ồn ào xung quanh dường như hóa thảnh khúc nhạc nền. Khoảnh khắc đó, trái tim Trần Niệm Lâm bỗng dưng co rút nhói đau.
Xe cộ xung quanh dần dừng hết lại. Giữa đám người có tiếng hô hào:
“Cứu người đi!”
“Có người chết rồi!”
“Mau gọi xe cấp cứu!”
...****************...
Bệnh viện Nhân Dân.
Trần Niệm Lâm đứng trước cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn, góc nghiêng khuôn mặt như một bức tượng điêu khắc không tì vết, trên khuôn mặt đó giờ đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.
Trịnh Sâm đứng phía sau lưng Trần Niệm Lâm, nhìn bóng lưng sừng sững của anh. Người đàn ông này sống trong quân đội nhiều năm, sự cứng rắn và lạnh lùng đã in hằn trong từng thói quen, cử chỉ. Ngay cả khi chứng kiến một màn va chạm đáng sợ như vậy mà trên khuôn mặt chẳng có vẻ gì là thương xót.
Trịnh Sâm lại nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, trong đầu hiện lại khung cảnh cô gái gầy guộc ánh mắt đượm buồn nằm trong vũng máu, hô hấp khó khăn. Dường như anh rất mong chờ được nhìn thấy, được chứng kiến người đàn ông tôn quý phía trước mặt mình khi rơi vào bể tình, liệu Cửu gia sẽ có dáng vẻ ra sao?
Đèn đã tắt, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Một bác sĩ nữ tuổi đã cao đi từ bên trọng ra, tháo khẩu trang xuống, vừa nhìn thấy Trần Niệm Lâm đứng ngoài cửa, bộ quân phục trên người còn đọng vết máu khô, bà hắng giọng: “May là đoạn đường đó có giới hạn tốc độ, xe lái không nhanh lắm, tuy xuất huyết nhưng không ảnh hưởng đến nội tạng bên trong, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
Trịnh Sâm đứng sau thở phào một hơi.
Vậy mà lúc này, nghe được câu tiếp theo của bác sĩ nữ, lông tóc Trịnh Sâm ngay lập tức dựng hết lên.
“Mà cậu kia, cậu làm chồng kiểu gì vậy? Có biết vợ cậu bị di chứng hậu thai sản không? Sao lại để suy dinh dưỡng đến vậy hả? Nhớ phải bồi bổ thêm nhiều đồ, nếu dùng được thuốc Nam thì càng tốt.”
Quả nhiên Trần Niệm Lâm đã bắt được mấy từ ‘di chứng hậu thai sản’, anh liếc mắt nhìn bác sĩ, trầm ngâm một hồi rồi cúi đầu chào: “Cảm ơn bác sĩ nhắc nhở, khi nào thì cô ấy tỉnh?”
“…Cái này tôi không rõ, cần theo dõi.” Bác sĩ lắc đầu, lại lôi trong tay một bản báo cáo ra: “Tôi còn phải nhắc nhở cậu thêm một câu, trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn lắm, có phải đã chịu đả kích gì dẫn đến hành động cực đoan không?”
Vốn dĩ Tô Ý Hoan đã chẳng phải người bình thường.
Có ai bình thường lại lựa chọn lao thẳng vào giữa làn xe chạy?
“Vấn đề này tôi sẽ lưu ý, phiền bệnh viện để ý sát sao tới tình hình sức khỏe của cô ấy.” Trần Niệm Lâm gật đầu, nhận lấy bản báo cáo, nhưng bác sĩ vừa đi khỏi, anh xem còn chẳng buồn xem, trực tiếp ném cho Trịnh Sâm: “Báo với Uy Vũ, điều tra hồ sơ bệnh án của Tô Ý Hoan ở trong tù cho tôi, điều tra kĩ!”
“Rõ!” Trịnh Sâm nhận lệnh, lập tức rời đi.
...****************...
Tô Ý Hoan cảm giác bản thân mình dường như đã nằm mơ.
Cô mơ thấy mình trở về trấn Thủy Nguyên, băng qua mảnh vườn trồng đầy dưa chuột đang kết trái của cụ Lý Hương. Chú bán kẹo kéo đang đứng quay kẹo, xung quanh trẻ con xếp hàng dài đứng chờ, trong đó có cả em trai cô, thằng bé mặt mũi lấm lem đang giữ khư khư vài tờ tiền lẻ để chờ mua kẹo.
Thế nhưng ngày tháng bình yên đó đã bị phá vỡ bởi chiếc xe sang dừng ngay trước tường rào nhà họ.
Người phụ nữ ăn vận cao quý nắm tay cô lôi đi, đó là Từ Tĩnh Lan.
Tiếp theo là một giấc mơ khác.
Cô nằm mơ thấy căn phòng tân hôn đỏ rực, đến chăn nệm trên giường cũng là màu đỏ chói thêu hình uyên ướng hí thủy. Giữa giường bày đầy hạt, nào là táo đỏ, đậu phộng, nhãn lồng và hạt sen, ngụ ý ‘sớm sinh quý tử’.
Nhưng đêm đó chỉ có mình cô thức thông đêm chờ chồng về.
Đây có lẽ là những giấc mơ khởi đầu cho ngày tháng đau khổ, Tô Ý Hoan không muốn mơ nữa.
Cô nghĩ, tỉnh mộng rồi có lẽ sẽ không cần thấy chúng. Vì thế, cô cố gắng gượng mở mắt.
Mùi thuốc khử trùng vấn vít nơi cánh mũi, đập vào tầm mắt là một màu trắng tinh, cả người Tô Ý Hoan đau nhức như bị ai đập nát xương cốt, mà ký ức đêm mưa đó cũng dần kéo về.
Ác mộng này đến bao giờ mới chấm dứt đây?
Tô Ý Hoan bỗng cảm nhận được tầm mắt lạnh lùng mà quen thuộc, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh giường, đồng tử của cô lập tức co lại!
Sao lại là anh ta?
Tại sao anh ta cứ luôn xuất hiện trong tầm mắt của cô?
Cơ thể Tô Ý Hoan co rụt lại, hành động này Trần Niệm Lâm thấy cả. Rõ ràng khoảnh khắc cô gái nhỏ vừa nhìn thấy anh đã hệt như con mèo nhìn thấy bồn chứa đầy nước, hoang mang tột độ.
Cô… đang sợ anh?
Người đàn ông bỗng dưng vươn tay ra.
Tô Ý Hoan nằm trên giường cứ như gặp phải ác ma, không đoái hoài gì đến cơn đau chạy dọc cơ thể, lùi sâu vào phía sau, hành động này khiến cây kim truyền nước càng ghim sâu, một dòng máu từ từ lan lên ống truyền.
Tay của Trần Niệm Lâm ngừng lại giữa chừng.
Dường như bản thân Trần Niệm Lâm chẳng ngờ được cô nhóc thuở nào dù bị anh phũ vô số lần vẫn mặt dày bám lấy anh cũng có một ngày phản ứng gay gắt với anh như thế.
Né tránh, chạy trốn!
Cô ấy đang sợ anh!
“Anh đến đây làm gì?” Bờ môi trắng nhợt của Tô Ý Hoan cất giọng yếu ớt, cô vừa nói vừa thở, lồng ngực chịu tổn thương mà nhói lên từng hồi: “Cửu gia tới xem tôi chết hay chưa hả?”
Dáng vẻ sợ hãi nhưng cái miệng lại độc địa vô cùng: “…Vậy e là khiến anh thất vọng rồi, mạng tôi ti tiện nhưng lại sống dai, bị đâm như vậy mà vẫn chưa chết.”
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Niệm Lâm nhìn Tô Ý Hoan, hồi lâu sau, cánh tay đang khựng lại giữa không trung vươn tới, nâng cằm cô lên:
“Cô sợ tôi?” Đã biết đáp án nhưng vẫn cố chấp hỏi.