Lưu Hương xoay ra, nhìn thấy người đứng ở cửa thì mặt mày tái mét, trong mắt chất chứa nỗi sợ.
Lưu Đức Hoa tỏ ra bực bội vì bị người khác cắt ngang.
Chỉ có Tô Ý Hoan là tâm trạng vô cùng phức tạp, vừa mong có người đến cứu, lại không dám chắc người này liệu có cứu mình.
Trần Niệm Lâm đứng giữa cửa lớn, chiếc áo khoác trên người còn đọng đầy hạt mưa, vẻ mặt anh tuấn rõ nét, dáng người cao ráo vạm vỡ, thần thái lạnh lùng, cao ngạo.
Phía sau lưng còn có Trịnh Sâm và Uy Vũ, cả hai đều mặc thường phục.
Bầu không khí lúc này rất quái gở.
Lưu Đức Hoa mất kiên nhẫn đứng lên chắn trước Lưu Hương và Tô Ý Hoan, hất hàm: "Mày lại là thằng nào? Chẳng lẽ con đàn bà này một tên gian phu chưa đủ, lại thêm một tên gian phu là mày nữa? Tao nói cho mày nghe thằng kh... ưm, ưm!"
Lưu Đức Hoa còn chưa nói hết, Lưu Hương đã kịp phản ứng lại, xông tới bịt chặt mồm.
"Hoá ra là Cửu gia à, thằng bé này là cháu tôi ở vùng khác tới, có mắt như mù, mong Cửu gia đừng chấp nhặt."
Trần Niệm Lâm âm trầm nhìn chằm chằm bà ta một hồi, mãi sau mới lên tiếng: "Ký chưa?" Rõ ràng câu này không phải hỏi hai kẻ đang đứng, mà nhằm vào Tô Ý Hoan ngồi phía sau lưng họ.
Tô Ý Hoan đang ngồi trên ghế bèn đứng dậy, chủ động đi tới gần Trần Niệm Lâm, nhưng còn chưa tới nơi đã bị người đàn ông một tay túm mạnh, lôi lại gần, bước chân loạng choạng bổ nhào vào lồng ngực anh.
Lưu Đức Hoa thấy vợ mình bị kẻ khác ôm ấp, bất chấp tất cả thoát khỏi sự kìm kẹp của Lưu Hương: "Buông cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi eo vợ tao ngay! Con tiện nhân kia, mau quay lại đây!"
Trần Niệm Lâm cúi đầu nhìn Tô Ý Hoan đang úp mặt trong ngực mình, thấp giọng: "Cô muốn gả cho hắn?"
Tô Ý Hoan cắn môi, lắc đầu.
Trần Niệm Lâm bỗng nhếch mép cười. Trịnh Sâm đứng bên cạnh thấy được nụ cười đó, biết ngay sắp có chuyện không thể kiểm soát.
Quả nhiên...
"Lôi hắn vứt lên cốp xe cho tôi!"
"Rõ!"
Loại cặn bã này không đáng để Trần Niệm Lâm đích thân ra tay, còn dám gọi anh ta là gian phu? Khá lắm!
Ra lệnh xong, mặc kệ Lưu Hương đang đứng sợ sệt một bên, Trần Niệm Lám vừa lôi vừa nhấc Tô Ý Hoan đi thẳng ra ngoài, thô lỗ quẳng cô lên xe.
"Uy Vũ, đến Quan Giao!"
Quan Giao là vùng ngoại ô phía Tây Nam, vô cùng hẻo lánh.
Chiếc xe lập tức nổ máy, bon bon lên đường.
Trên đường đi bầu không khí trong xe rất thấp, nhiệt độ như giảm xuống âm độ. Tô Ý Hoan ngồi nép mình một góc, thầm lo lắng trong lòng.
Được ác ma cứu nguy là cảm nhận gì đây? Tiếp theo, với tính cách của Trần Niệm Lâm, chẳng biết anh ta sẽ hành hạ cô như nào.
"Sao? Sợ tôi à?"
Tô Ý Hoan ngước nhìn anh, cắn môi không nói gì. Điều này vô tình khiến Trần Niệm Lâm càng thêm tức giận, anh lập tức lao tới đẩy cô ngã xuống ghế, nhoài người đè lên:
"Trước giờ tôi quá nhân từ với cô, thế nên mới chỉ cho cô tự do mấy hôm, cô đã lén chạy đi đăng ký kết hôn với người khác? Cô tính cắm sừng tôi?"
Trên danh nghĩa còn chưa ly hôn, vì vụ việc năm đó anh cũng bị kỷ luật không nhẹ, vốn dĩ đủ khả năng lên hàm trung tá từ lâu, lại vì có vợ vào tù mà bị đánh trượt, vất vả gian nan mãi mới lên được thiếu tướng.
Tô Ý Hoan bị khí thế của Trần Niệm Lâm doạ cho run rẩy, cô vội vàng lên tiếng: "Không... không phải như vậy đâu, tôi... tôi..."
Lực đạo của người đàn ông càng gia tăng, cổ tay cô đã hằn một vệt tím bầm.
"Tôi tôi cái gì? Nói!"
Vành mắt Tô Ý Hoan lại đỏ lên.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Niệm Lâm bất giác nới lỏng lực nắm.
Năm năm trước cô rất thích khóc, hơi chút lại chạy về phòng, nước mắt giàn giụa. Thế nhưng năm năm sau Trần Niệm Lâm rất ít khi thấy nước mắt cô rơi, thay vào đó là vành mắt đỏ hoe như thế này.
Cuối cùng, sau bao nỗ lực nhẫn nhịn, giọt nước mắt đầu tiên cũng chầm chậm rớt xuống.
Trần Niệm Lâm đưa tay lên bóp má Tô Ý Hoan rồi dí tay qua đuôi mắt, động tác bỗng rất nhẹ nhàng gạt giọt lệ đi.
"Khóc gì mà khóc! Ai làm gì cô mà cô khóc!"
Hai nhân vật quần chúng ngồi phía trên lặng lẽ kéo vách ngăn cách âm lên, đầu đầy vạch đen.
Trịnh Sâm còn lẩm bẩm trong miệng: "Phen này coi như xong rồi, thiếu tướng bị cô Tô xoay như chong chóng..."
Trong một khoảnh khắc ấy, rõ ràng trái tim Tô Ý Hoan bị tác động, cô bối rối chống tay ngồi dậy, lau đi hai khoé mắt ướt át rồi quay mắt ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe lao đi vun vút, chẳng mấy chốc đã tới vùng ngoại ô.
"Thiếu tướng, tới rồi!"
Tô Ý Hoan nhìn qua cửa kính, thấy một vùng mênh mông toàn cây cối um tùm, chỗ họ vừa đỗ lại là một bãi đất hoang.
Trần Niệm Lâm mở cửa xe bước xuống, còn không quên xoay người lại lôi Tô Ý Hoan xuống theo.
Trịnh Sâm đi vòng ra phía sau, mở cốp xe, lôi Lưu Đức Hoa đang thở hổn hển vì sợ ra ngoài, ném thẳng xuống giữa bãi đất trống.
Lưu Đức Hoa bị ném xuống đất, da thịt đập mạnh vào lớp sỏi đá bên đươi khiến anh ta tỉnh hẳn. Nhìn Trần Niệm Lâm trước mặt, giọng run run:
"Các... các người là ai? Đưa tôi đến đây làm gì?"