Đường đường là Cửu gia một tay che trời ở Diệp Thành, anh ta rảnh thế sao? Còn có thời gian đi chỉnh đốn nhà họ Tô một phen.
Nhưng nghĩ đến hành động này, trong lòng Tô Ý Hoan lại thấy phức tạp. Đây là lần thứ hai cô bị hành động của con người máu lạnh này cảm động. Một lần là gặp lại em trai, một lần chính là việc này.
Trần Niệm Lâm không trả lời, anh chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó đổi câu hỏi khác: "Ban nãy cô về cùng ai thế?"
Cả người Tô Ý Hoan cứng đờ.
Anh ta đang thăm dò cô phải không?
Câu trước hỏi Sở Ngôn Khanh, câu sau đã hỏi cô về cùng ai, trùng trùng điệp điệp toàn là bẫy.
Tô Ý Hoan nhất thời hoảng loạn: "Tôi... tôi... ưm!"
Còn đang ấp úng không biết nên nói sao, vành tai của Tô Ý Hoan bỗng bị cắn nhẹ một cái.
Trần Niệm Lâm giấu diếm hàn ý nơi đáy mắt: "Thành thật khai báo cô sẽ được khoan hồng!"
"Tôi... tôi... tôi về cùng ai có liên quan gì tới anh? Trần Niệm Lâm, hình như tay anh vươn hơi dài đấy!" Tô Ý Hoan biết chắc nếu nói ra, Trần Niệm Lâm chắc chắn sẽ nghĩ cách trừng phạt cô. Tuy cô không biết tên này dạo gần đây ăn nhầm thuốc gì, tính khí vốn khó đoán giờ lại dễ nổi khùng, thế nhưng cô chắc chắn một điều, anh ta nhắm đến mọi người đàn ông xung quanh cô. Thế là Tô Ý Hoan hai tay đẩy mạnh Trần Niệm Lâm ra.
Bỗng Trần Niệm Lâm khẽ cười, anh ung dung đưa tay nâng cằm người phụ nữ đối diện lên, mân mê và nói:
"Con mèo hư hỏng này, cô cứ hết lần này đến lần khác đụng vào giới hạn của tôi. Không phải điều cô cần làm bây giờ là nhân lúc tôi ở đây, cầu xin tôi nương tay với nhà họ Tô sao?"
Tô Ý Hoan nghe thấy vậy cũng cười lạnh: "Hừ, tại sao tôi phải cầu xin thay họ? Việc sống chết của nhà họ Tô đã không còn liên quan tới tôi nữa, anh muốn huỷ hoại thì cứ làm!"
"Chậc chậc, dù sao họ cũng có công ơn nuôi dưỡng sinh thành ra cô, còn cung cấp tiền cho cô học cấp hai, cấp ba ở trường quý tộc, biến cô từ một đứa thôn quê lên thành thiên kim nhà giàu, vậy mà cô chỉ nói một câu nhẹ nhàng như thế?" Bàn tay Trần Niệm Lâm bóp cằm Tô Ý Hoan, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Cô đúng là một kẻ vô ơn, vừa máu lạnh vừa vô ơn!"
Tô Ý Hoan cũng cười lạnh: "Phải, tôi máu lạnh, tôi vô ơn đấy thì sao? Tránh ra!"
Nói xong Tô Ý Hoan tính lách người đi lên lầu, thế nhưng tên ác ôn kia cứ chặn đường. Bực quá, chẳng biết dũng khí ở đâu khiến cô giơ chân đá vào giữa háng người đàn ông.
Trần Niệm Lâm sững người trong giây lát, sau đó anh lập tức hai tay nhấc bổng Tô Ý Hoan đặt lên bàn bếp, tiếp đó mạnh bạo tách hai chân cô ra, gằn giọng:
"Sao nào? Định biến tôi thành dạng như tên chồng hụt xui xẻo kia của cô? Có gan thì cô đá đi!"
Tô Ý Hoan bị ép ngửa người tạo thành tư thế xấu hổ đó, cô dùng hết sức vẫn không khiến người đàn ông trước mặt xi nhê, mà dưới bụng cơn đau âm ỉ kia lại xuất hiện, khiến cánh mũi Tô Ý Hoan chợt đỏ dần lên.
"Sao nào? Không đá nữa hả?"
"..."
"Ngoảnh mặt ra đây nhìn tôi."
Tô Ý Hoan vẫn kiên quyết không nhìn.
Ánh mắt Trần Niệm Lâm tối lại, anh dùng tay bẻ mạnh cằm Tô Ý Hoan, sau đó áp môi lên, trực tiếp cắn xé.
Soạt một cái!
Bàn tay cũng không yên vị, xé toạc chiếc áo mỏng manh trên người cô. Trước ngực đột nhiên mát lạnh khiến Tô Ý Hoan run rẩy, cô muốn kháng cự nhưng cơn đau mỗi lúc một tăng lên khiến cô không thể suy nghĩ được gì.
"Trần Niệm Lâm, anh làm vậy không thấy có lỗi với Cố Diệp Uyển sao?"
Quả thực cơ thể Trần Niệm Lâm khẽ dừng lại, đáy mắt anh lộ ra vài tia buồn bực không vui. Đang yên đang lành lại nhắc tới con người dối trá đó?
Thật tụt hứng.
"Khong phải anh thật lòng yêu cô ta sao? Không phải hai người là tình yêu tới từ hai phía sao? Anh đối xử với tôi thế này, nếu cô ta tỉnh lại mà biết được, anh không sợ cô ta đau lòng, cô ta tức giận sao?"
Bầu không khí lắng đọng.
Trần Niệm Lâm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi hõm ngực đầy đặn, anh gằn giọng: "Tô Ý Hoan, tôi chỉ cảnh cáo cô nốt lần cuối, tránh xa tên Sở Ngôn Khanh đó ra! Nếu không đừng trách tôi ra tay không biết nặng nhẹ!"
Nói xong, Trần Niệm Lâm hừ lạnh, định xoay người rời đi. Thế nhưng ngay vào lúc này, Tô Ý Hoan thấy trước mắt tối sầm, cô đổ người ra sau...
Trần Niệm Lâm nhanh tay đỡ lấy đầu cô. Hàng lông mày anh chau lại.
Người phụ nữ này lại làm sao nữa? Mới thế đã không chịu nổi kích thích rồi ư?
"Này Tô Ý Hoan, cô đừng giả chết, trò này nhàm rồi."
Nói xong anh đưa tay vỗ vào má người phụ nữ trước mặt, chỉ thấy mặt mày cô tái nhợt, nhăn nhó như đang chịu cơn đau nào đó.
Trần Niệm Lâm nhìn khắp một lượt, khi lướt đến đũng quần của cô, anh thấy có thứ gì đó ẩm ướt, sẫm màu và hơi tanh thấm dần, lộ ra ngoài...
Đôi mắt người đàn ông trừng lớn, vội vàng bế thốc cô lên.
"Tô Ý Hoan!"
"Tô Ý Hoan!"