Mục lục
Đứa Con Của Tạo Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Báo đáp thì không cần, ta chỉ cần ngươi giao ra bảo vật đang được cất giữ trên người của ngươi sau đó tự phế đi tu vi của bản thân thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.



Phan Kim Dịch nhìn Vô Danh một cách khinh thường.



Vô Danh nghe xong lời này của Phan Kim Dịch thì khuôn mặt liền trở lên lạnh lẽo mấy phần, Phan Kim Dịch này ngược lại được, dám đưa ra yêu cầu như vậy đối với hắn. Bảo một tu sĩ tự phế đi tu vi của mình vậy thì có khác gì đem người đó giết đi. Vô Danh cũng sẽ không bao giờ tin câu nói sẽ tha cho hắn một mạng của Phan Kim Dịch, bởi vì mạng của hắn là do hắn giữ, không đến lượt người khác phải tha cho hắn một mạng.



Vô Danh nâng Khai Thiên Dạ Đao chỉ vào mặt Phan Kim Dịch rồi nói:



- Điều kiện này của hiệu trưởng Phan, Vô Danh ta thực sự là không làm được. Nếu như hiệu trưởng Phan đã ép ta như vậy thì ta cũng chỉ có thể cá chết lưới rách mà thôi.



Phan Kim Dịch nghe Vô Danh nói vậy thì liền cười lạnh một tiếng:



- Ngươi…chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn cá chết lưới rách với ta sao, bằng vào thực lực của ngươi mà có thể chịu được một đao của ta thì cũng đã tính là giỏi rồi. Vậy mà đằng này lại còn muốn cá chết lưới rách với ta, đúng là không biết trời cao đất rộng.



- Ta cũng muốn xem xem thanh đao cùn kia của ngươi làm sao có thể đánh lại thượng phẩm pháp khí này của ta.



Phan Kim Dịch vừa nói thì trên tay liền xuất hiện một thanh phi kiếm. Vô Danh vừa nhìn thấy thanh phi kiếm này thì cũng liền biết đây thực sự là một món thượng phẩm pháp khí.



Vô Danh trong lòng cười lạnh, chẳng phải chỉ là thượng phẩm pháp khí thôi sao, Khai Thiên Dạ Đao của hắn cho dù có bị một trăm món thượng phẩm chân khí đánh vào cũng không sứt mẻ một chút nào a.



- Ta có thể cá chết lưới rách với ngươi hay không thì cũng không phải dựa vào lời của ngươi nói là được. Muốn biết vậy thì chỉ có cách đánh thật thì mới biết được.



Vô Danh vừa nói dứt lời thì liền điều khiển Khai Thiên Dạ Đao đánh về phía Phan Kim Dịch. Phan Kim Dịch thấy Vô Danh lại dám ra trước thì cũng chỉ cười khẩy một cái, hắn mà lại còn phải sợ Vô Danh hay sao.



- KENG



Một tiếng binh khí va chạm vang lên, sau khi Vô Danh điều khiển Khai Thiên Dạ Đao đánh về phía Phan Kim Dịch thì Phan Kim Dịch cũng là điều khiển phi kiếm đánh tới. Một đao một kiếm va chạm vào nhau vang lên tiếng keng keng giòn giã.



Mà sau khi Khai Thiên Dạ Đao của Vô Danh vừa mới chạm vào phi kiếm của Phan Kim Dịch thì liền bị đánh bật lại, sau đòn đánh dạo đầu tiên cũng đã có thể phân biệt được ai mạnh ai yếu rồi.



Phan Kim Dịch thấy đao của Vô Danh bị đánh bật ra sau thì sát khí trong mắt cũng càng tăng lên. Phan Kim Dịch huy động chân nguyên vào thân đao sau đó lại tiếp tục đánh tới phía Vô Danh.



Do sự chệnh lệch tu vi giữa hai người quá lớn, cho nên ngay khi Phan Kim Dịch vừa mới điều động chân nguyên của bản thân thì dù cho không thể trói lại hoàn toàn được Vô Danh nhưng cũng làm cho tốc độ cùng khả năng ra đòn của Vô Danh giảm đi không ít.



Vô Danh thấy Phan Kim Dịch lại điều động phi kiếm đánh tới thì hắn cũng thúc giục chân nguyên của bản thân dồn vào Khai Thiên Dạ Đao rồi tiếp tục ngạnh kháng với phi kiếm của Phan Kim Dịch.



- Keng keng keng…



Những đường đao, kiếm không ngừng bay qua bay lại trong không trung, chân nguyên giữa hai bên va chạm với nhau cũng vang lên từng tiếng nổ nhỏ rồi bắn ra xung quanh.



Chỉ sau vài hiệp, trên người của Vô Danh đã xuất hiện vô số vết thương, nhưng đa phần những vết thương này đều chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.



- Hừ, tiểu tử không biết trời cao đất dày, bây giờ ngươi đã biết được rốt cuộc ai mới là người có quyền lên tiếng hay chưa, ngoan ngoãn giao ra bảo vật trên người của ngươi ra đây rồi tự phế đi đan điền của mình thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.



Phan Kim Dịch điều khiển phi kiếm bay vòng vòng ở trên đầu rồi nhìn Vô Danh nói.



- Đừng có mơ.



Vô Danh hừ lạnh một tiếng.



- Thân lừa ưa nặng, nếu như ngươi đã không biết điều, vậy ta cũng sẽ không nói nhiều với ngươi nữa. Đợi khi ngươi chết rồi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố Nguuyệt Nhi thật tốt a…hắc hắc



Phan Kim Dịch nhìn Vô Danh cười hắc hắc.



- Ngươi vừa mới nói gì…



Vô Danh nghe Phan Kim Dịch nói thay hắn chiếu cố Nguyệt Nhi thì giọng nói liền trở nên lạnh lẽo.



- Ngươi hẳn là biết Nguyệt Nhi cũng là đệ tử của ta chứ. Mà nếu đã là đệ tử của ta vậy thì sẽ tu luyện theo công pháp mà ta đưa cho nàng. Ngươi biết công pháp ta đưa cho nàng là công pháp gì sao. Chính là công pháp song tu đó hắc hắc.



Phan Kim Dịch nói tới đây thì liền cười một tiếng sau đó lại tiếp tục nói:



- Lúc trước ta vốn tìm được một quyển công pháp, mà công pháp này lại là một môn công pháp song tu rất lợi hại. Công pháp này được chia ra làm hai nửa âm và dương. Quyển dương là cho nam tu luyện còn quyển âm là dành cho nữ tu luyện. Mà quyển âm này yêu cầu tu luyện cũng rất khắt khe, muốn tu luyện được quyển công pháp này thì phải bắt đầu tu luyện từ năm mười bốn tuổi. Một khi nữ tu tu luyện quyển âm thì thân thể sẽ tích tụ dần âm khí khiến cho cơ thể dần chở nên phát dục, nhưng mà hiệu quả này cũng không quá mạnh mẽ.



- Chỉ đến khi tu luyện công pháp này tới năm thứ tư thì âm khí trong cơ thể cũng bắt đầu phát tác, lúc này sẽ khiến cho nữ tu kia thân thể dần dần phát nhiệt khiến cho cơ thể khó chịu, nếu như không có dương khí bổ sung vào trong thân thể thì chắc chắn sẽ bị lở loét mà chết. Mà môn công pháp này một khi đã tu luyện thì không thể dừng lại được, nếu như muốn dừng lại thì phải đẩy ra toàn bộ âm khí trong cơ thể. Nếu như đẩy ra toàn bộ âm khí trên cơ thể của một nữ tu thì cũng không khác gì giết chết nữ tu đó, cho nên nếu như muốn loại được âm khí này ra khỏi cơ thể cho nữ tu kia thì bắt buộc phải tìm được Lôi Dương quả cho nữ tu kia phục dụng.



Mà nói tới đây Phan Kim Dịch lại hơi dừng lại một chút rồi cười hắc hắc nhìn Vô Danh.



- Mà hình như ta đã nói hơi nhiều rồi thì phải, chắc ngươi cũng hiểu được ý của ta rồi chứ nhỉ.



Vô Danh nghe Phan Kim Dịch nói như vậy thì lửa giận trong lòng đã thực sự bừng lên, sát khí bắt đầu vờn quanh trên cơ thể của Vô Danh. Hắn thừa biết Phan Kim Dịch đang nói gì, đây chính là nói Nguyệt Nhi của hắn về sau sẽ không khác gì Hình Hoa kia, trở thành một dâm nữ, nếu như không có nam nhân thì chắc chắn sẽ không chịu được.



Phan Kim Dịch thấy Vô Danh đã thực sự tức giận rồi thì càng đắc ý hơn. Cái tên Vô Danh này chết đến nơi rồi, còn có thể làm gì được hắn hay sao.



- Ngươi đi chết được rồi.



Vô Danh nhìn về phía Phan Kim Dịch, giọng nói kém theo sát khí cực kỳ lãnh lẽo phát ra. Vô Danh vừa nói xong thì khí thế toàn bộ đều được hắn thả ra bên ngoài.



Phan Kim Dịch vốn còn đang chế giễu Vô Danh đột nhiên thấy một cảnh này thì liền cả kinh. Khi Vô Danh thả toàn bộ khí thế của bản thân ra ngoài thì đã có thể tương đương với khí thế của một tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy hậu kỳ rồi.



Phan Kim Dịch bị khí thể của Vô Danh chấn cho lùi lại phía sau mấy bước, giọng nói có chút kinh hoàng truyền ra:



- Trúc Cơ hậu kỳ…làm sao có thể…





Phan Kim Dịch vừa mới bị khí thế của Vô Danh áp tới thì liền cả kinh. Phan Kim Dịch hoàn toàn không hiểu, rõ ràng tu vi của Vô Danh biểu hiện ở Trúc Cơ tầng thứ hai sơ kỳ, vậy mà tại sao khí thế của Vô Danh phát ra lại là khí thế của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.



Phan Kim Dịch chắc chắn rằng lúc nãy Vô Danh không hề sự dụng công pháp ẩn nấp, tu vi biểu hiện ra chắc chắn là Trúc Cơ tầng hai sơ kỳ, vậy sao bây giờ lại biến thành tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hắn dám chắc rằng đây chính là khí thế của một vị Trúc Cơ hậu kỳ.



Phan Kim Dịch vừa mới bị khí thế của Vô Danh đẩy lùi thì chiến ý trong đầu đã hoàn toàn biến mất, bây giờ trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới việc chạy trốn mà thôi.



Phan Kim Dịch mượn thế bị đẩy lùi thì liền tính kế quay người muốn chạy thoát thân. Nhưng Vô Danh đâu có ngốc như vậy, hắn làm sao có thể cho Phan Kim Dịch chạy được.



Vô Danh không nhanh không chậm nâng khai thiên dạ đạo lên, chân nguyên hoàn toàn được kích phát. Vốn Phan Kim Dịch còn muốn chạy trốn thì đã bị chân nguyên mạnh mẽ của Vô Danh trói buộc làm cho tốc độ chậm hẳn lại.



Thần thức của Vô Danh vừa động, lập tức những đường đao khí được hình thành một cách nhanh chóng.



Một đường đao khí, mười đường đao khí, một trăm đường đao khí…



Khi một trăm hai mươi đao khí được hình thành thì lúc này Vô Danh mới dừng lại. Những đường đao khí vừa mới được hình thành giống như một tấm lưới bao phủ toàn bộ đường lui của Phan Kim Dịch. Vô Danh không nhanh không chậm chém ra một đao.



- Vô Cực Đao..



Trong lòng Vô Danh nói thầm một tiếng, sau đó một trăm hai mươi đường đao khí được Vô Danh đánh ra, những đường đao khí này giống như một chiếc lưới, bao phủ hoàn toàn Phan Kim Dịch vào bên trong khiến cho hắn không thể nào chạy thoát được.



- Vù…vù….



Một trăm hai mươi đường đao khí được phóng ra rất nhanh đã đánh tới chỗ của Phan Kim Dịch.



Nguyên bản Phan Kim Dịch còn đang tìm đường chạy trốn thì liền cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau đánh tới. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại thì liền thấy hơn một trăm đường đao khí giống như một chiếc lưới bao phủ hoàn toàn đường chốn chạy của hắn.



Nhìn thấy một chiêu này của Vô Danh, Phan Kim Dịch đã hoàn toàn sợ hãi, hắn vội vàng điều khiển thanh phi kiếm của bản thân định đánh ra một chiêu chống lại đòn tấn công kia của Vô Danh….



- Ngươi không thể giết ta.



Phan Kim Dịch gầm lên một tiếng.



Thế nhưng…



- Phốc…phốc….phốc…



Phan Kim Dịch còn chưa kịp phản kháng thì một trăm hai mươi đường đao khí kia đã xuyên thủng qua cơ thể của hắn. Hơn trăm đường huyết vụ bắn ra từ cơ thể của Phan Kim Dịch.



Trong mắt Phan Kim Dịch trước khi chết hoàn toàn là một nỗi sợ hãi nồng đậm, hắn không thể ngờ được rằng tu vi của Vô Danh lại khủng bố tới mức như vậy, hắn chết rồi vẫn không hiểu tại sao lại như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK