- Có phải ngươi đang nghĩ rằng, tại sao chúng ta lại có thể tìm được ngươi đúng không, cái này thực ra cũng rất đơn giản.
Nói xong Hoàng Lăng cũng không có nói tiếp mà hắn đưa mắt nhìn về phía Vô Danh đầy thâm ý.
Khuôn mặt Vô Danh không chút cảm xúc liếc mắt nhìn Hoàng Lăng, quả thật đây cũng là vấn đề mà hắn đang suy nghĩ, hắn rốt cục vẫn không biết tại sao mình lại có thể bị người ta theo tới tận đây. Vô Danh nhếch miệng nói:
- Ngươi nói không sai, đúng là ta đang nghĩ tới tại sao các ngươi lại có thể tìm được ta, trong khi việc một học viên nhận nhiệm vụ nào đó là việc được giữ bí mật.
Hoàng Lăng cười nói:
- Giống như ta đã nói, tìm ngươi chẳng lẽ lại là một việc khó khăn hay sao ?? Ngươi biết tại sao chúng ta có thể tìm được ngươi hay không ?? Vấn đề này rất đơn giản, chính là trên người của ngươi có kí hiệu thần thức mà chúng ta để lại.
Vô Danh nghe Hoàng Lăng nói xong thì trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lòng của hắn thì lại cả kinh. Hắn không biết kí hiệu thần thức là cái gì, và hắn cũng không biết mình đã bị bọn người kia hạ kí hiệu thần thức vào lúc nào.
Vô Danh suy nghĩ một chút, rốt cục kí hiệu thần thức là loại kí hiệu như thế nào.
- Chẳng lẽ kí hiệu thần thức là một loại đánh dấu bằng thần thức hay sao....ừm...chắc có lẽ vậy...vậy ta khi nào lại bị chúng hạ kí hiệu thần thức trên người.
Vô Danh thầm suy nghĩ trong lòng.
Vô Danh nhìn Hoàng Lăng nhàn nhạt nói:
- Ngươi nói trên người của ta có kí hiệu thần thức sao ??
Hoàng Lăng vừa nghe lời này của Vô Danh thì liền đoán được rằng Vô Danh không hề biết chút gì về kí hiệu thần thức. Hoàng Lăng nói với giọng mỉa mai:
- Ngươi quả nhiên là gà mờ, chắc là đến một thứ đơn giản như kí hiệu thần thức ngươi cũng không biết đi. Như vậy cũng không sao, dù sao thì bây giờ ta cũng đang rảnh, cũng có thể hướng giúp ngươi chỉ điểm một chút....
Vô Danh nghe Hoàng Lăng nói với cái giọng khinh khỉnh kia thì cũng biết là Hoàng Lăng đang mỉa mai mình, cho nên Vô Danh cũng không thèm nói gì, dù sao cái này hắn cũng thật sự là không biết một chút gì về kí hiệu thần thức, cho nên nghe cái tên mặt vuông kia nói nhảm một chút cũng không sao.
Hoàng Lăng không thấy Vô Danh nói gì thì cũng chỉ cười nhạt một cái, sau đó hắn liền nói:
- Kí hiệu thần thức, nói một cách đơn giản chính là dùng thần thức của bản thân để lại một loại kí hiệu dùng để đánh dấu lên một đồ vật hoặc mục tiêu nào đó, từ đó có thể cảm nhận được vị trí của mục tiêu thông qua sự liên kết giữa thần thức của bản thân và kí hiệu thần thức để lại.
- Ngươi cũng là người tu luyện, hẳn là biết thần thức đối với một tu sĩ rất quan trọng và nó cũng có nhiều loại công dụng khác nhau, và kí hiệu thần thức cũng là một trong những công dụng mà thần thức mang lại. Chính vì trên người ngươi có kí hiệu thần thức mà chúng ta để lại....à không, nói chính xác hơn là trên đồ vật của ngươi có kí hiệu thần thức mà chúng ta để lại, chính vì như vậy mà chúng ta có thể tìm thấy vị trí của ngươi một cách dễ dàng.
Hoàng Lăng nói tới đây thì dừng một chút, hắn nhìn Vô Danh sau đó lại nói:
- Không biết lời giải thích như vậy của ta đã vừa lòng ngươi hay chưa?? Đã có thể giải đáp được thắc mắc của người hay chưa?? Đã trả lời được câu hỏi tại sao chúng ta không cần điều tra xem ngươi đã nhận nhiệm vụ gì và đi đâu mà vẫn có thể tìm được ngươi hay chưa ??
Vô Danh nghe Hoàng Lăng nói như vậy thì rốt cục cũng đã hiểu ra kí hiệu thần thức là gì. Hóa ra đó là một loại kí hiệu được đánh dấu bằng thần thức của bản thân, từ đó thông qua sự liên kết giữa thần thức của bản thân và kí hiệu đó là có thể cảm nhận được vị trí của mục tiêu được hạ kí hiệu thần thức. Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn biết về kí hiệu thần thức, nếu như không phải Hoàng Lăng giải thích cho hắn thì hắn cũng không biết kí hiệu thần thức rốt cuộc là như thế nào.
Vô Danh thầm cảm thán, hắn mới đến học viện được có mấy ngày thì đã phải rời đi, ngoài buổi đầu tiên đi học ra thì còn biết một chút, còn lại những ngày sau đó không phải tu luyện thì là đánh nhau, hắn chẳng thể học thêm được chút kiến thức nào. Một buổi học thì không thể nào giúp cho hắn biết thêm được quá nhiều kiến thức, bởi vì kiến thức về việc tu chân thực sự quá rộng, không phải một buổi là có thể nói hết được. Với lại dù sao người ta cũng là giảng cho những học viên mới bước chân vào việc tu luyện, cho nên cũng đâu thể nào nói quá sâu được, nếu như nói quá sâu thì học viên cũng chẳng thể nào hiểu nổi, như thế cũng chỉ khiến mất thời gian mà thôi.
- Kiến thức, kiến thức, vẫn là kiến thức a.
Vô Danh thì thầm trong lòng, kiến thức quả nhiên vẫn là vấn đề quan trọng, nếu như không có kiến thức thì dù trong người có bảo vật như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi.
Vô Danh bây giờ cũng đã biết tại sao bọn người kia có thể tìm được mình, cho nên hắn liền đưa thần thức của bản thân quét khắp người, sau đó mới tới những đồ vật khác.
Vô Danh đoán người có thể hạ kí hiệu thần thức vào đồ vật của hắn cũng chỉ có cái tên Tô Khai bị đánh cho vêu mồm lần trước kia mà thôi, bởi vì đó cũng chính là người duy nhất mà hắn tiếp xúc lâu nhất, không chỉ động khẩu mà còn động thủ. Còn những người còn lại thì chắc chắn là không thể nào rồi, bởi vì ba trong số bốn người còn lại hắn chưa từng gặp ai cả, còn người tên Hoàng Dương kia thì đích xác là có gặp một lần, nhưng lần gặp mặt đó cũng chỉ chưa tới nửa phút.
Mặc dù nửa phút cũng có thể hạ kí hiệu thần thức nhưng Vô Danh không nghĩ rằng Hoàng Dương sẽ hạ kí hiệu thần thức lên người của hắn, bởi vì dù sao lúc đó giữa hắn và Hoàng Dương cũng không có xích mích gi, cho nên Hoàng Dương không thể nào ngay lập tức đánh chủ ý tới trên người của hắn được.
Mặc dù Hoàng Lăng nói kí hiệu thần thức chỉ có trên đồ vật của Vô Danh, nhưng Vô Danh cũng là một người cẩn thận "tùy hứng", cho nên hắn liền quét thần thức trên cả người của mình, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua. Sau một lúc dò tìm trên cơ thể mình, Vô Danh cũng không có phát hiện ra điều gì bất thường, hắn cũng không tin rằng kí hiệu thần thức của Tô Khai có thể qua mặt được thần thức của hắn, hắn là tu luyện Vô Cực quyết đó, cho nên một cái kí hiệu thần thức cùi bắp như vậy thì cũng không thể nào qua được thần thức của hắn.
Không tìm thấy điều gì bất thường trên cơ thể, Vô Danh mới đưa thần thức dò tới túi trữ vật đeo trên người. Vô Danh cũng không có đeo nhẫn trữ vật ở trên tay nữa, mà hắn tháo nó xuống sau đó ném vào bên trong túi trữ vật rồi. Bởi vì hắn sợ nếu như bản thân đeo nhẫn trữ vật ở bên ngoài thì sẽ bị người khác để ý, nếu như có người đánh chủ ý lên người hắn thì điều này cũng rất là phiền phức.
Thần thức của Vô Danh vừa mới quét tới túi trữ vật thì liền thấy một điểm có dao động kì lạ, cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy kí hiệu thần thức mà bọn người kia để lại. Mà cái kí hiệu thần thức này quả nhiên giống như hắn đoán, đúng là của Tô Khai không thể lệch đi đâu được.
Vô Danh tiện tay bóc cái kí hiệu thần thức kia xuống, sau đó liền cho nó một cái hỏa cầu. Hỏa cầu này chính là một loại pháp thuật đơn giản nhất mà mỗi người nhập môn đều biết, chẳng qua dùng cái này mà đánh nhau thì thực sự là quá cùi bắp, rất dễ bị người khác phát hiện, cho nên nó cũng không có ứng dụng lắm trong chiến đấu.
Khi Vô Danh bóc cái kí hiệu thần thức này của Tô Khai xuống và tiêu hủy nó thì Tô Khai cũng có thể cảm nhận được, Tô Khai chỉ cười nhạt một cái. Tô Khai nghĩ dù sao những kẻ trước khi chết cũng thường làm những việc dư thừa, cho nên Vô Danh thiêu hủy đi kí hiệu thần thức mà hắn để lại cũng là một việc gì đó rất bình thường.
Vô Danh sau khi đã chắc chắn trên người mình không còn kí hiệu thần thức hay gì gì đó nữa thì hắn mới liếc nhìn Hoàng Lăng một cái rồi nói:
- Câu trả lời của ngươi đúng là khiến cho ta rất hài lòng.
- Đương nhiên rồi, có kẻ ngu dốt nào mà không ham học hỏi chứ.
Hoàng Lăng mỉa mai nói.
- Ngươi tên là Vô Danh đúng không, dù sao chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, ta cũng giới thiệu một chút, ta tên Hoàng Lăng, còn đây là em trai ruột của ta Hoàng Dương, hai người kia là Tống Bân và Vũ Khải. Còn người còn lại thì chắc là ngươi cũng đã biết rồi, hắn là Tô Khai.
Vô Danh nghe Hoàng Lăng nói thì trong bụng thầm chửi con mẹ nó cái tên Hoàng Lăng này quả thật rất là vui tính, cái này quả là cũng có chút ý vị đi, hai bên sắp không tránh khỏi một trận tử chiến, vậy mà hắn vẫn còn rảnh để nói những lời thừa thãi đó.
Mà Hoàng Lăng cũng biết sũy nghĩ trong đầu của Vô Danh, hắn cũng biết đây là một việc thừa thãi, nhưng đây cũng là sở thích của hắn, dù sao trước khi giết chết đối thủ cũng nên để lại danh tính của bản thân để cho người sắp bị hắn giết còn biết kẻ thù của mình là ai, lúc đó thì kiếp sau mới có thể trả thù được. Nhưng mà Hoàng Lăng hắn cũng không tin có cái kiếp sau này, hắn nhìn về phía Vô Danh rồi cười khẩy một cái:
- Sở dĩ ta cho ngươi biết tên của bọn ta là bởi vì ta nghĩ dù sao trước khi ngươi chết cũng phải biết tên người giết mình là ai và tại sao lại giết mình, tránh để ngươi rơi vào tình trạng chết rồi mà vẫn không biết gì cả, ta lại là người rất có tình thương, cho nên ta cũng không lỡ để cho ngươi rơi vào tình cảnh như vậy, như vậy thực sự rất đau khổ đó.
Vô Danh khỉnh bỉ liếc Hoàng Lăng một cái:
- Kẻ bệnh hoạn thường hay nói lời thừa thãi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK