Vô Danh hai hàng lông mày nhíu lại nhìn về chỗ Liễu Sinh Đạo Mạo vừa mới biến mất. Lần này coi như là hắn tính toán sai, hắn cuối cùng vẫn là để lọt mất một con cá lớn. Vô Danh vẻ mặt rất là khó hiểu, đối phương rốt cục là làm thế nào mà kích phát được Phá Không Phù, theo lý mà nói thì đó chính là điều không thể a.
Vô Danh lúc này đột nhiên hai mắt lóe sáng, hắn nhìn thấy tại chỗ Liễu Sinh Đạo Mạo vừa mới biến mất có một loại không gian ba động khác thường, không gian chỗ này có chút vặn vẹo, dường như là vừa dẫn động một loại lực lượng mạnh mẽ nào đó đè xuống.
Vô Danh tới gần hơn để quan sát, rất nhanh hắn liền nở nụ cười khó có thể nhìn thấy, hắn thì thào:
- Thì ra là như thế…
Đại Ma chiến đấu với Hồ Thanh Thanh cũng không hề cảm thấy nhẹ nhàng gì, Hồ Thanh Thanh dù sao cũng là người của Hồ tộc, mặc dù kinh nghiệm chiến đấu không nhiều nhưng cũng có khá nhiều thủ đoạn xuất ra làm cho Đại Ma cũng cảm thấy khó chịu.
Hai bên đánh nhau rất lâu nhưng cũng không thấy bên nào phân ra thắng bại. Đại Ma trong lúc đang giao chiến với Hồ Thanh Thanh thì hai mắt đột nhiên trở nên hoảng sợ, sau đó có chút thất thần, hắn nhìn thấy một bông hoa lê trắng lóe lên.
- Phốc !
Hồ Thanh Thanh trong lúc đang cố gắng tìm sơ hở của đối phương thì đột nhiên thấy Đại Ma thất thần, nàng chẳng chút chần chờ đánh ra một đòn khiến cho trên ngực của Đại Ma lập tức xuất hiện một cái lỗ máu, thế nhưng vết thương này cũng không đủ để giết chết được Đại Ma.
Một kiếm xuyên qua ngực phải làm cho Đại Ma lập tức tỉnh táo lại, sau khi thấy trên ngực mình có một vết thương thì ý chí chiến đấu cũng không còn. Đại Ma khuân mặt hoảng sợ cùng khẩn trương liếc mắt về phía chỗ Vô Danh, hắn thế nhưng nhìn thấy Vô Danh một mình giết sáu tên Nguyên Anh tầng một và đánh cho Liễu Sinh Đạo Mạo phải kích phát Phá Không Phù chạy chốn.
Đại Ma biết nơi này không nên ở lâu, nếu hắn còn tiếp tục dây dưa thì người bỏ mạng tiếp theo cũng sẽ chính là hắn. Lúc này Đại Ma liếc sang bên phía Nhị Ma và Tam Ma. Ánh mắt của ba người chạm nhau giống như cùng nói lên một loại suy nghĩ, sau đó lập tức thân hình cả ba người tỏa ra khói đen rồi đột nhiên biết mất.
Hồ Thanh Thanh và Nguyệt Nhi gương mặt khó tin nhìn ba tên Tam Ma chạy mất ngay trước mắt của mình. Hồ Thanh Thanh cũng cực kỳ tiếc nuối khi để cho Đại Ma chạy mất, nếu nàng có thể thành công giết hắn lúc ấy thì nhẫn trữ vật của Đại Ma sẽ thuộc về nàng, trong đó có khi không thiếu đồ tốt.
Vô Danh vừa mới ngoảnh ra thì cũng lại nhìn thấy ba tên Tam Ma có khí đen bao bọc quanh người sau đó rất nhanh liền biến mất. Hắn cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, dù sao Hồ Thanh Thanh và Nguyệt Nhi kinh nghiệm chiến đấu chắc cũng không nhiều, mà một phần chắc cũng phân tâm vì hắn, cho nên để cho Tam Ma chạy thoát cũng không có cái gì lạ. Tam Ma ở Ma Vực dù sao hung danh cũng rất ghê gớm, không có thủ đoạn bảo vệ bản thân thì cũng hơi kỳ quái. Ba tên Tam Ma này coi như chạy thoát được cũng là nằm trong dự đoán của hắn, duy nhất một cái nằm ngoài dự đoán đó chính là Liễu Sinh Đạo Mạo, không ngờ lại có thể ở trong tay của hắn chạy mất.
RẦM ! RẦM ! RẦM!
Đột nhiên lúc này có một tiếng rầm lớn vang lên liên tiếp làm rung động cả ngọn núi. Vô Danh vừa nghe thấy âm thanh này liền biết đây là cái gì, ánh mắt của hắn liếc về phía Thiên Sơn Tông, trận pháp hộ sơn của Thiên Sơn Tông dường như đã bị người đánh ra một đầu thông đạo rồi.
Lúc này cả mấy người Nguyệt Nhi, Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên cũng đồng thời nhìn về phía Thiên Sơn Tông, hiển nhiên tiếng động lớn kia cũng khiến cho mọi người chú ý. Lúc này bên tai ba người vang lên giọng nói của Vô Danh:
- Mọi người mau chóng tiến về phía Thiên Sơn Tông.
Vô Danh vừa mới truyền âm xong thì đã là người phóng tới Thiên Sơn Tông trước tiên, hắn không sợ nơi này cấm chế cấm phi hành, cho nên hắn một mạch thuấn di lên trên Thiên Sơn Tông, bởi vì nơi này cách mặt đất rất cao cho nên chỉ cần không cẩn thận sẽ bị cấm chế nơi đây trước tiên nghiền sát.
Mấy người Nguyệt Nhi cũng chỉ có thể lờ đờ bay sát mặt đất đi nhanh tới Thiên Sơn Tông mà thôi, tốc độ so với Vô Danh thuấn di thì quả là chậm hơn nhiều lắm. Ở nơi khác thấp hơn chút thì thuấn di có thể sẽ không dẫn tới hậu quả gì, nhưng ở trên núi cao thuấn di thì quả là muốn chết.
Vô Danh ánh mắt liên tục nhìn về phía Thiên Sơn Tông ẩn hiện trong mây, thần niệm của hắn quét qua nơi đó chí ít cũng phát hiện mấy trăm người, bọn họ đang không ngừng đi vào bên trong Thiên Sơn Tông.
Vô Danh bởi vì sử dụng thuấn di cho nên tốc độ cực kỳ lẹ, chẳng mấy chốc hình ảnh Thiên Sơn Tông liền hiện lên rõ ràng ở trong mắt của hắn. Thiên Sơn Tông nằm ở ngay trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Sơn sơn mạch, mây trắng mờ ảo lúc nào cũng bay tới bay lui làm cho kiến trúc to lớn cổ kính phía sau càng trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết, so với tiên cảnh quả thực nào có kém gì.
Vô Danh còn nhìn thấy trong Thiên Sơn Tông có những ngọn núi nhỏ trôi nổi ở trên không, mà phía trên ngọn núi nhỏ ấy chính là những tòa nhà cổ cao tầng được thiết kẻ phi thường đẹp mắt, hắn chỉ cần liếc nhìn một cái liền phát hiện những tòa núi nhỏ bay bổng ở trên không trung như thế là được trận pháp duy trì.
Bịch!
Vô Danh đặt một chân xuống dưới mặt đất, nơi hắn đặt trân không phải là mặt đất nâu đầy cỏ xanh của núi, nơi hắn đặt chân là chỗ có lát Bạch Cương Thạch ở phía dưới, hoa văn của Bạch Cương Thạch nhìn rất là đẹp mắt và sáng sủa.
Vô Danh ánh mắt liếc nhìn về phía cổng lớn đằng trước của Thiên Sơn Tông, hắn nhìn xung quanh mấy giây sau đó liền bước trên Bạch Cương Thạch đi vào bên bên trong cổng lớn. Vô Danh vừa mới đi vào bên trong cổng lớn thì hắn cũng phát hiện mấy người Nguyệt Nhi cũng đã sắp lên tới nơi, hắn liền đứng lại chờ ba người một chút.
Thần niệm của Vô Danh lập tức trải rộng ở bên trong Thiên Sơn Tông, hắn phát hiện đa số tu sĩ tới đây đều phải tìm cách mở ra trận pháp bảo vệ ở bên ngoài trước rồi mới có cơ hội tiến vào bên trong những căn phòng bắt đầu tìm kiếm bảo vật. Trong Thiên Sơn Tông này mỗi khu đều có rất nhiều trận pháp bảo vệ, muốn phá được toàn bộ trận pháp ở đây thì cũng mất rất nhiều thời gian.
Vô Danh lúc này đột nhiên hai mắt lóe lên, khi thần niệm của hắn vừa mới quét tới phía sau của Thiên Sơn Tông thì liền nhìn thấy hình ảnh một chiếc đỉnh lớn trôi nổi ở trong không trung xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Vô Danh hít vào một ngụm khí, trong đó hắn cảm nhận được một loại cảm giác thanh tịnh, một loại cảm giác như gột rửa mọi thứ dơ bẩn ở trong người, rất khó miêu tả.
- Vô Danh
- Vô huynh
- Vô Danh đại ca.
Tiếng ba người Nguyệt Nhi, Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên đồng thời truyền tới từ phía sau. Sau đó ba người rất nhanh liền tiến tới bên cạnh Vô Danh. Thấy ba người đều đã tới rồi, lúc này Vô Danh mới lại gật đầu nói:
- Mọi người nếu như đã tới đây rồi vậy thì liền đi tìm kiếm cơ duyên của mình đi, nhớ kĩ phải cẩn thận. Ta muốn qua phía sau xem thử một chút.
Hồ Thanh Thanh nghe vậy thì cũng suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Được, vậy Vô huynh đi trước, ta sẽ dẫn Thủy Yên đi cùng mình, ở bên trong Thiên Sơn Tông này tìm kiếm một chút cơ duyên thuộc về mình.
Nguyệt Nhi lúc này lại nhìn Vô Danh nói:
- Ta muốn đi cùng phu quân.
Gặp ánh mắt dịu dàng của Nguyệt Nhi nhìn tới, Vô Danh tất nhiên sẽ không để cho nàng đi ở trong đây một mình, hắn gật đầu nói:
- Được, vậy nàng đi cùng ta.
Vô Danh lại nhìn hai người Hồ Thanh Thanh cùng Vũ Thủy Yên, hắn nói:
- Được rồi, mọi người liền đi kiếm cơ duyên của riêng mình đi.
Nói xong Vô Danh liền cầm tay Nguyệt Nhi chạy nhanh đi, nơi hắn muốn tới chính là phía sau Thiên Sơn Tông, nơi có chiếc đỉnh lớn nằm trôi nổi ở trên không trung.
Hồ Thanh Thanh dĩ nhiên cũng sẽ không dẫn Vũ Thủy Yên đi theo hướng của Vô Danh và Nguyệt Nhi trước đó rời đi, hai người đó rõ ràng là muốn ở cùng nhau, nàng đi theo quả thực là không tiện cho lắm. Hồ Thanh Thanh ngửi trong không khí có chút mùi đan hương, nàng liền nói với Vũ Thủy Yên:
- Thủy Yên, chúng ta đi hướng này đi.
Vũ Thủy Yên nghe vậy thì liền gật đầu sau đó cùng Hồ Thanh Thanh đi về phía phát ra đan hương, chẳng mấy chốc liền từ từ biến mất phía sau những đám mây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK