Sau khi bọn Triệu Mã đã cút ra khỏi phòng ăn, Vô Danh mới ngoảnh đầu lại cầm lấy tay Nguyệt Nhi rồi nói:
- Chúng ta đi thôi....
Nguyệt Nhi lúc này đang thất thần nhìn Vô Danh, nàng cứ nghĩ rằng Vô Danh có đến cũng không thể nào giải quyết bọn Triệu Mã được, không những không giúp được mà còn bị đánh thêm, lúc đó nàng nghĩ Vô Danh thật ngốc. Cho nên Nguyệt Nhi lúc đó chỉ muốn Vô Danh đi nhanh một chút, nàng cùng lắm là bị bọn chúng đánh hoặc ngồi cùng đám người đó ăn một bữa chứ cũng không muốn Vô Danh bị thương chút nào.
Nhưng mà Vô Danh lại không nghe lời của nàng nói, vẫn ở bên cạnh nàng, hắn vẫn muốn giúp nàng, lúc đó nàng thật sự không biết làm như thế nào mới phải.
Nhưng cái lúc nàng không biết phải làm gì, thì Vô Danh đột nhiên đại phát thần uy, dọa sợ bọn người Triệu Mã chạy đi...Nàng cứ nghĩ rằng Vô Danh sẽ phải chịu đòn, vì bọn Triệu Mã có tu vi Tụ Khí tầng một hậu kỳ còn Vô Danh thì lại chẳng có chút tu vi nào.
Nguyệt Nhi sắp bật khóc vì Vô Danh có thể sẽ bị đánh thì không ngờ Vô Danh lại tỏa ra khí thế bức người như vậy, nàng thật không ngờ, Vô Danh có linh căn tệ như thế vậy mà lại có tu vi còn mạnh hơn cả bọn Triệu Mã. Nàng vẫn luôn nghĩ rằng Vô Danh vẫn chưa thể tụ khí, nhưng ai mà tin được chuyện thần kỳ này lại xảy ra....hắn thực sự dọa lui bọn Triệu Mã....tu vi không phải thấp hơn nàng mà còn cao hơn nàng rất nhiều.
Nàng không biết tại sao Vô Danh khi kéo nàng lại phía sau lại có ánh mắt tự tin như vậy, lúc đó nàng vẫn không có tin tưởng lắm mà chỉ lo cho Vô Danh. Nhưng ai mà ngờ được, chỉ sau vài ngày không gặp mà Vô Danh lại có thay đổi lớn như vậy, chỉ mới có ba ngày thôi vậy mà hắn đã là Tụ Khí tầng hai rồi, nàng bây giờ cảm thấy đầu của mình rất đau....nhưng nàng cũng cảm thấy vui mừng, vì nàng nghĩ rằng, sau này có thể nàng sẽ phải bảo vệ Vô Danh, nhưng bây giờ thì điều đó đã hoàn toàn ngược lại, nàng mới là người cần Vô Danh bảo vệ. Cảm giác được người mình yêu che chở thật thích....
Nguyệt Nhi đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn lại được, khi Vô Danh hỏi nàng cũng chỉ vô thức đáp lại:
- Dạ...
Vô Danh cầm lấy tay của Nguyệt Nhi rồi kéo nàng đi, tay còn lại thì cầm lấy hai đĩa cơm, vì miệng đĩa cũng khá cao cho nên cũng không sợ đồ ăn bị chạm vào đĩa cơm được đặt ở trên. Vô Danh cũng không quá quan tâm, nếu như Nguyệt Nhi không thích thì bỏ đi một phần cơm là được, hắn không cần ăn, vì nhìn nàng cũng đủ no rồi.
- Khoan đã
Đúng lúc Vô Danh đang định rời đi, thì liền có một giọng nói vang lên, rồi liền có một thiếu niên đi tới, đứng chắn trước mặt của Vô Danh và Nguyệt Nhi...
- Hai vị học đệ, học muội có thể đợi ta một chút không....
Vô Danh quay người lại rồi nhìn thiếu niên gọi hai người bọn hắn dừng lại, người này thoạt nhìn mặt trắng trẻo đẹp trai, tóc búi cao, mặc một bộ bạch y, trên tay còn cầm theo một chiếc quạt cổ phong màu trắng, vừa đi vừa phe phẩy chiếc quạt, giống như mấy tên công tử bột trong phim cổ trang Vô Danh từng xem.
Vô Danh không chú ý quà nhiều đến vẻ bề ngoài của hắn, vì hắn biết chắc chắn một điều rằng : hắn đẹp trai hơn. Vô Danh liền chú ý tu vi của người này, thật không ngờ tên này nhìn có vẻ thư sinh nho nhã như vậy lại có tu vi Tụ Khí tầng bốn. Vô Danh đoán tên này chắc chắn là một vị học trưởng, có lẽ phải tu luyện ở đây ba năm rồi.
Sở dĩ Vô Danh có thể nhìn ra được tu vi của người thiếu niên trước mặt là vì công pháp mà hắn tu luyện chính là Vô Cực quyết, đây là tạo hóa công pháp cho nên nhìn thấy tu vi người khác chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
Thiếu niên mặc bạch y kia cũng đã đi tới gần chỗ của Nguyệt Nhi và Vô Danh, thiếu niên này dừng lại sau đó giới thiệu về bản thân:
- Xin chào hai vị học đệ, học muội này, ta là Hoàng Dương, học viên năm thứ ba của trường, không biết hai người là...
Hoàng Dương vừa mới xuất hiện, thì mọi người ở đây cũng đã nhận ra hắn, tên này trong học viện nổi tiếng đào hoa, vì vẻ đẹp trai của hắn cũng đã hấp dẫn không biết bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp ngỏ ý muốn kết đôi cùng hắn.
Nhưng Hoàng Dương cũng không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, mà tu vi của hắn cũng khá cao, điều này cũng chính là điều quan trọng nhất khiến cho bao nhiêu thiếu nữ si mê. Không những tu vi của hắn cao, mà hắn còn có một người huynh trưởng là học viên năm thứ tư, có tu vi Tụ Khí tầng năm.
Hoàng Dương hào hoa phong nhã là vậy, nhưng chẳng có mấy ai biết được con người bên trong của hắn, Hoàng Dương này chính là một tên dâm tặc.
Tuy bên ngoài có nhiều thiếu nữ ngỏ ý muốn kết đôi hắn đều từ chối, nhưng mấy cái thiếu nữ này ban đêm lại bị hắn gọi tới, không ít thiếu nữ đã bị tên này lừa, sau đó liền dâng tặng tấm thân xử nữ cho hắn.
Bây giờ Hoàng Dương hắn lại nhìn thấy Nguyệt Nhi, hắn không thể không hốt nốt nàng vào dàn hậu cung của mình, bởi vì Nguyệt Nhi này còn xinh đẹp hơn đám người lúc trước mà hắn từng chơi gấp mấy lần. Nàng bây giờ còn nhỏ đã xinh đẹp như vậy, thì sau này khi lớn lên sẽ như thế nào. Thằng nhỏ của hắn đã dựng cứng lên mất rồi.
Hoàng Dương vừa mới mở miệng thì mắt cũng đã tia ngay Nguyệt Nhi đằng sau Vô Danh một cái, sau đó mới nhìn tới Vô Danh.
Mà ánh mắt này của Hoàng Dương cũng không thể nào qua nổi mắt của Vô Danh, Vô Danh trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình đạm nói:
- Chào Hoàng học trưởng, ta là Vô Danh còn đây là " nương tử " của ta Nguyệt Nhi.
Vô Danh tự giới thiệu bản thân, sau đó lại chỉ về phía Nguyệt Nhi phía sau mình, vừa giới thiệu vừa nói to và nhấn mạnh hai chữ " nương tử ", hắn muốn cho bọn người xung quanh đây đều nghe rõ, Nguyệt Nhi là hoa đã có chủ rồi, các người biết điều thì cút xa ra một chút. Mặc dù bây giờ Nguyệt Nhi chưa phải là vợ của hắn, nhưng không phải về sau nàng sẽ là vợ của hắn sao, cho nên Vô Danh cũng không ngại miệng mà nói ra. ( ta nói vợ của mi khi nào, là....àh mà thôi )
Hoàng Dương cũng nghe ra ý của Vô Danh, nhưng trong lòng của hắn chỉ cười khẩy một cái, đợi hắn làm quen được với Nguyệt Nhi thì dựa vào vẻ đẹp troai cùng tu vi của hắn thì Nguyệt Nhi cũng sớm muột nằm dưới háng của hắn mà thôi. Nhìn "vợ" của ngươi thanh thuần như vậy, chắc chắn là còn xử nữ, ta lại phải ngại ngươi hay sao.
- Không biết Hoàng học trưởng gọi chúng ta lại là có chuyện gì muốn chỉ dạy, nếu như không có chuyện gì vậy chúng ta xin được đi trước.
Vô Danh nói tiếp.
Thấy Vô Danh hỏi, Hoàng Dương cười xòa rồi khua tay nói:
- Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là vừa nãy ta mới đi qua, thấy vị học muội này bị bọn người xấu trọc ghẹo, định đi qua giúp đỡ một phen, nhưng không ngờ vị học đệ đây đã xuất thủ trước ta, giúp nàng giải mối nguy lần này. Ta thấy hai người không tệ cho nên muốn kết bạn làm quen.
Mọi người xung quanh không biết bản chất thật của Hoàng Dương, cho nên hắn vừa nói ra lời này mọi người cũng gật đầu tán thưởng. Còn Vô Danh, hắn không có ngu như vậy, từ lúc mới vào hắn đã dùng thần thức quét qua đây một lượt rồi, có cái vẹo gì mà hắn không nhìn thấy chứ, bày đặt giả bộ vừa tới, rồi còn cái gì mà " hai người không tệ, muốn kết bạn làm quen", ta khinh.
Vô Danh thầm chửi một tiếng trong lòng, ngươi rõ ràng là thấy Nguyệt Nhi ngon mắt cho nên muốn kiếm cớ làm quen để hốt nàng thì đúng hơn a, ngươi tưởng ông là trẻ con không biết gì hay sao. Cho nên đối với lời này của Hoàng Dương, Vô Danh liền nhẹ nhàng tránh né:
- Thật không giấu gì học trưởng, chúng ta vốn là phu thê đồng lòng son sắt, thấy vợ mình bị người khác trọc ghẹo như vậy, ta thực sự rất không vừa mắt, cho nên việc này chính là việc mà ta nên làm. Còn chuyện.....
Vô Danh vừa nói cánh tay đang cầm lấy bàn tay của Nguyệt Nhi cũng động một chút, nhéo vào tay Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi nghe xong lời của Vô Danh mặc dù có hơi ngượng ngùng một chút, nhưng cũng lập tức hiểu ý, cho nên nàng liền giả vờ kêu lên một tiếng:
- Vô Danh, chàng xem....thiếp lại bị đau bụng rồi....
Nguyệt Nhi vừa ôm bụng vừa kêu, mặt của nàng cũng biểu hiện ra sự đau đớn, Vô Danh cũng phải gật đầu tán thưởng cho sự diễn xuất của nàng. Vô Danh lộ vẻ hoảng hốt nói:
- Nguyệt Nhi...nàng bị làm sao vậy...có cần đi về phòng nghỉ ngơi không...
Vô Danh tỏ vẻ lo lắng hỏi Nguyệt Nhi, xong rồi hắn lại quay qua nói với Hoàng Dương:
- Xin lỗi Hoàng học trưởng, đột nhiên vợ ta không biết lại bị làm sao, bây giờ ta cần đưa nàng về phòng gấp, Hoàng học trưởng cứ tự nhiên.
Hoàng Dương còn đang định nói, thì Vô Danh đã cõng Nguyệt Nhi rồi chạy mất hút, hắn hậm hực chửi thầm một tiếng:
- Mẹ kiếp....
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK