Mục lục
Đứa Con Của Tạo Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phi Vũ ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn một quyền kia rơi xuống đầu của mình, hắn thậm chí còn không thể chống trả.



Bạch Phi Vũ trước khi chết cũng là không hiểu tại sao bản thân mình lại chết một cách oan ức như vậy, hắn thậm chí còn không có thời gian để xuất thủ chống đỡ một quyền đó. Hắn hận, hắn thực sự ân hận



Bạch Phi Vũ mặc dù đã biến thành một đống thịt nát thế nhưng hai đạo kiếm văn mỏng manh hơn cả sợi chỉ kia vẫn còn tiếp tục tấn công về phía của Hồng Mông, hắn bây giờ cũng là không thể xuất ra bất cứ chiêu thức nào để đỡ một kiếm này. Không phải bởi vì hắn không còn hậu chiêu mà là một kiếm này đã đánh tới nơi rồi nên hắn không có thời gian đánh ra chiêu thức tiếp theo chặn lại.



Bên ngoài mọi người nhìn thấy Hồng Mông vậy mà một quyền giết chết toi Bạch Phi Vũ thì cũng là há mồm trợn mắt, ai cũng không thể tưởng tượng được Bạch Phi Vũ lại có thể chết theo cách như vậy. Một quyền kia quả thực quá mạnh mẽ.



"Một quyền vừa rồi thật sự giống như có ma a... vậy mà lại có thể rơi vào ở trên đầu của Bạch Phi Vũ."



"Ta cũng nghĩ là mắt mình nhìn nhầm đấy, nhưng sự thật quá rõ ràng ta không tin cũng không được, một quyền vừa rồi thật là ngoài sức tưởng tượng."



"Hắn mặc dù đánh ra một quyền giết chết đối thủ nhưng mà một kiếm kia vẫn còn không có dừng lại a, lần này xem hắn làm sao đỡ được."



"Một kiếm này mà chém qua thì ta nghĩ cũng có thể chém hắn ra thành hai nửa."



Tất cả ai cũng đều muốn xem Hồng Mông đỡ một kiếm kia như thế nào, nếu hắn lại còn có thể tung ra thêm được một chiêu nữa thì đúng là quá tà rồi.



………….



Hồng Mông nhìn hai đạo kiếm văn kia đánh tới trên thân của mình, nhưng trong mắt của hắn không hề hốt hoảng mà ngược lại là rất bình tĩnh. Trước khi quyết định xuất ra một quyền kia giết chết Bạch Phi Vụ thì hắn cũng đã tự có phương án chống đỡ một kiếm kia cho mình rồi. Một kiếm này có mạnh thì hắn cũng không sợ.



Hồng Mông hai mắt chợt loé, cả hai cánh tay đan chéo ở phía trước ngực đỡ lấy một kiếm kia đánh tới. Đúng lúc này thì hai đạo kiếm văn mỏng manh hơn cả sợi chỉ kia cũng đã chém ngang ngực của hắn.



- Keng! Keng! Phốc! Phốc!



Thời điểm hai đạo kiếm văn kia vừa mới chạm vào trên thân thể của Hồng Mông thì cả người của hắn bỗng nhiên biến đổi. Chỉ thấy quanh thân của Hồng Mông đột nhiên phát ra ánh sáng vàng chói mắt bao phủ cả người hắn. Từng tiếng keng keng giống như đánh vào kim loại vang lên, sau đó là hai đạo huyết tiễn bắn ra ngoài.



Ánh sáng vàng chói mắt dần dần biến mất để lộ ra một thân ảnh cứng cáp trước mắt mọi người, cả người hắn đều là ánh vàng kim lấp lánh, mỗi một bộ phận thân thể lộ ra đều hết sức có đường nét, chính là Hồng Mông.



Hồng Mông trên người ngoài hai đạo vết thương hơi sâu một chút từ phía bắp tay bên này kéo dài đến bắp tay bên kia thì cũng không có gì nguy hiểm, hắn vừa rồi cũng đã đỡ được hai đạo kiếm văn mỏng manh kia.



Hồng Mông sau khi đỡ lấy một kiếm này thì cũng khá là kinh ngạc, một chiêu kiếm vừa rồi thật mạnh, hắn mặc dù đã dùng tới Bất Hủ Kim Thân để chống đỡ nhưng vẫn bị vạch ra hai đạo vết thương.



Hồng Mông cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu trách bản thân mình luyện thể không tốt, nếu không Bất Hủ Kim Thân của hắn làm sao có khả năng bị chém ra hai đạo vết thương sâu như vậy. Bất Hủ Kim Thân của Hồng Mông vừa mới được sử dụng thì cũng lại biến mất đi chỉ một hai giây sau đó, hắn lại trở về trạng thái ban đầu của mình.



"Vậy mà không chết, hắn vậy mà chỉ bị thương như vậy thôi sao."



"Ánh sáng vàng kim vừa rồi là cái gì, làm sao không còn thấy nữa."



"Nếu ta đoán không nhầm thì ánh sáng vàng vừa nãy rất có thể là tiểu tử kia vừa mới biến thân a, hắn vậy mà có công pháp luyện thể của võ tu.



"Khó trách hắn lại lựa chọn đánh ra một quyền kia giết chết Bạch Phi Vụ sau đó đỡ hai đạo kiếm văn vừa rồi thì ra hắn cũng là tu sĩ luyện thân thể."



Tất cả nhìn thấy Hồng Mông sau khi đỡ hai đạo kiếm văn kia mà cũng chỉ bị thương một chút trở ra thì cũng rất là ngạc nhiên bàn luận. Nhưng rất nhanh tất cả liền cảm thấy có gì đó sai sai.



"Các vị, ta đột nhiên nhận được truyền tin châu của thê tử, nàng nói trong bụng nàng đã có thai. Ta với nàng tháng trước mới cùng nhau kết mối lương duyên, nay nàng nói đã có thai hai tháng khiến ta không khỏi vui mừng, ta xin phép đi trước về thăm ái thê của ta."



Người vừa nói chính là nam tử mặc thanh y trước đó phát biểu rằng Hỏng Mông không chết thì trên đầu của hắn sẽ mọc sừng, hắn vừa nói xong thì đã đạp phi kiếm rời đi."



Nam tử thanh y này vừa nói xong thì cũng đã có một nam tử mặc lam phục đứng ra nói tiếp:



"Các vị tiếp tục quan chiến, ta cũng là vừa nhận được tin đạo lữ của ta có bầu hai tháng, ta xin phép đi trước."



Cái này lam y nam tử nói xong cũng là đạp phí kiếm bay về một hướng, hướng này cũng là hướng mà nam tử mặc thanh y vừa mới rời đi.



Hai người này vừa mới rời đi thì lại liên tiếp có mấy người đạp phi kiếm bay đi, chẳng mấy chốc đã vơi đi một nửa.



……………



Hồng Mông ánh mắt cũng là không thèm để ý đám người kia đang liên tục rời đi, hắn vẫn còn đang thầm trách bản thân luyện thể không được tốt. Bất Hủ Kim Thân này chính là đặc thù thân thể của hắn, đây cũng không phải là công pháp luyện thể của võ tu nào cả. Chính bản thân của hắn có thể biến thành thân thể khác nhau sao cho phù hợp với hoàn cảnh, đây hoàn toàn là do thể chất của hắn có chút đặc thù.



Hồng Mông lúc này trong tay lại lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào. Vết thương trên người của hắn cũng đang chậm rãi khép lại. Hắn lập tức quay người nhìn về phía Hoàng Văn Trác.



Hoàng Văn Trác bây giờ trông hết sức chật vật, cả người bị hắc lôi đánh cho cháy đen, tóc tai rối bời, y phục cũng là rạch tả tơi, trên người của hắn có thể thấy rõ ràng một vài chỗ đã bị hắc lôi đánh thụ thương, da thịt cháy xém.



Hoàng Văn Trác lúc này trong mắt không còn chiến ý nồng đậm như trước nữa, hẳn bây giờ chỉ nghĩ làm sao để chạy trốn mà thôi, sau khi chống đỡ xong lôi phù cấp sáu này thì hắn đã rất mệt mỏi rồi, hắn không thể tiếp tục ở lại được nữa.



Hồng Mông nhìn thấy chiến ý trong mắt của Hoàng Văn Trác đã không còn nữa thì hắn cười khẩy một cái, ý chí chiến đấu không còn cộng thêm cái thân thể rách rưới kia, muốn đánh với hắn thì còn lâu mới thắng được.



Hoàng Văn Trác lúc này ánh mắt đột nhiên liếc về phía đám người đằng sau, trong mắt hắn giống như suy nghĩ điều gì đó. Lập tức thân thể của hắn nhoáng lên một cái sau đó liền biến mất.



- Á



Đột nhiên có một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng tám kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ thấy cả người hắn bị đá bay về phía trước, miệng phun máu mà người thì không ngừng bay đi. Thì ra hắn vừa mới bị Hoàng Văn Trác đánh lén.



Hoàng Văn Trác chính là nghĩ đá tên Trúc Cơ tầng tám kia về phía Hông Mông để tạo cơ hội cho hắn chạy thoát, chỉ cần một chút thời gian mà Hồng Mông giết tên Trúc Cơ tầng tám kia thì hắn cũng đã có thể cao chạy xa bay rồi.



Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng tám kia cũng chỉ có thể thầm than bản thân xui xẻo vì đã rơi vào móng vuốt của Hoàng Văn Trác, một đòn này hắn cũng là vô phương chống đỡ.



Hồng Mông thấy Hoàng Văn Trác vừa mới biến mất thì cả người của hắn cũng đã sớm di chuyển rồi, nhưng đột nhiên trước người của hắn lại bay tới một tên Trúc Cơ tầng tám cản chân.



- Muốn chạy sao, đâu có dễ như vậy.



Hồng Mông nhếch miệng lên cười gằn, đánh hắn ra nông nỗi này còn muốn chạy đi, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy, những lời hắn đã nói thì nhất định phải làm được.



Hồng Mông lúc này cả người đứng lại, Hỏa Long trường thương trên tay của hắn lại một lần nữa đưa lên.



Oanh!



Hỏa Long trường thương vừa mới đưa lên thì không gian xung quanh lập tức giống như dừng lại, chỉ thấy sát khí dày đặc ập tới bao phủ xung quanh. Toàn bộ những người ở đây ai cũng bị loại sát khí dày đặc này bao trùm khiến cho cả người lạnh run. Đứng trước loại sát khí này ai ai cũng đều không dám cử động dù chỉ một chút, thậm chí còn không thể cử động, chỉ cần cử động thì bản thân liền có thể mất mạng mà không hề hay biết.



Hoàng Văn Trác đang muốn chạy đi thì cũng bị loại sát khí nồng đậm này khoá chặt lại, từng dòng mồ hôi lạnh chạy khắp người, dù là một cử động nhỏ cũng không thấy hắn làm ra. Tên Trúc Cơ tầng tám vốn đang bay tới chỗ Hồng Mông thì lúc này cũng bị dừng hình lại giữa không trung không thể nhúc nhích. Trong bãi chiến trường này người có quyền cử động cũng chỉ có một mình Hồng Mông.



Chỉ thấy trên đầu Hỏa Long trường thương của Hồng Mông xuất hiện một đoá hỏa diễm ba màu tuyệt đẹp đang cháy, nó dần dần bao phủ toàn bộ trường thương, sát khí nồng đậm xung quanh cũng là hội tụ hết vào đầu trường thương này. Có thể nhìn thấy rõ ràng không gian xung quanh trường thương của Hồng Mông đang không ngừng vặn vẹo.



Đoá hỏa diễm ba màu trên đầu Hỏa Long trường thương kia nhìn không khác gì một đoá hỏa liên rực rỡ, nhìn nó thực sự mê hoặc.



Chân nguyên ồ ạt tuôn vào bên trong Hỏa Long trường thương, lúc này sát khí đã hội tụ đầy đủ, Hồng Mông vừa thả tay cầm thương ra vừa nói thầm:



- Đoạt Mệnh Thương!



- Vèo!



Hỏa Long trường thương vừa mới được thả ra liền bay với tốc độ kinh người lao thẳng về phía Hoàng Văn Trác, nhìn nó thật giống như một đoá hỏa liên ba màu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK