Mục lục
Đứa Con Của Tạo Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tên nhãi ranh kia, có phải ngươi vừa mới cướp đồ chơi trong tay của ta.



Giọng nói của Vũ Phi vang lên sau lưng của Vô Danh.



Vô Danh nhếch môi một cái, sau đó từ từ quay người lại, giọng nói chút khàn khàn truyền ra:



- Ngươi nói ta lấy đồ chơi gì của ngươi, ngươi vẫn còn là một cái trẻ con hay sao.



Vũ Phi nghe Vô Danh nói vậy thì khuôn mặt bất chợt đỏ bừng, hắn không ngờ rằng lại có kẻ dám nói hắn là trẻ con, đã vậy còn nói trước mắt bao nhiều người như vậy. Vũ Phi hướng về phía Vô Danh hét lên một tiếng:



- Ngươi dám nói ai trẻ con.



Vô Danh cười khẩy một tiếng, cái tên Vũ Phi này đường đường là con trai của phủ thành chủ mà lại dễ dàng xúc động như vậy, một kẻ dễ dàng nổi nóng như vậy thì có thể làm nên tích sự gì cơ chứ.



Vô Danh quan sát Vũ Phi này một vòng rồi cả đám người sau lưng hắn, Vô Danh thấy ngoài Vũ Phi này có tu vi tụ khí tầng năm ra thì những người còn lại hầu như đều có tu vi tụ khí tầng một hoặc tầng hai.



Cái đám người này, hắn chỉ cần nhấc tay nhẹ một cái là có thể dễ dàng giết chết rồi.



Vô Danh chỉ nhìn Vũ Phi chứ không thèm trả lời, nói chuyện với thằng ngu thực sự phí nước bọt.



- Tiểu tử ngươi ngược lại to gan, mới có tu vi tụ khí tầng bốn mà dám lớn nối ở trước mặt ta, nếu như ngoan ngoãn chịu trói làm đồ chơi cho bổn thiếu gia vui đùa mấy ngày thì ít ra ta cũng có thể cho ngươi được toàn thây.





Vũ Phi vừa nói lời này thì vừa nhìn về phía cây đao đang được quấn vải đằng sau lưng của Vô Danh, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ tham lam.



Vũ Phi nhìn thấy cây đao sau lưng của Vô Danh thì thấy đó cũng chỉ là một cây đao bình thường, nhưng hắn cũng cảm thấy ít nhất cây đao kia còn tốt hơn rất nhiều cây roi mà hắn đang sử dụng.



Vô Danh thấy Vũ Phi nhìn thanh đao sau lưng của hắn một cách tham lam như vậy thì liền biết rằng Khai Thiên Dạ Đao của hắn đã bị người khác đánh chủ ý rồi. Vô Danh cười nhạt một tiếng, thần thức vừa động một chút, Nguyệt Đao ngay lập tức xuất hiện trên tay của hắn.



Vô Danh vừa giả vờ vuốt vẻ thanh đao này vừa nhìn về phía Vũ Phi, hắn tin chắc rằng sau khi Vũ Phi nhìn thấy Nguyệt Đao thì sẽ không để ý đến Khai Thiên Dạ Đao nữa, bởi vì Vũ Phi có thể nhìn ra điểm đặc biệt của Khai Thiên Dạ Đao hay sao.



Mà quả nhiên đúng như Vô Danh đoán, Vũ Phi này vừa mới nhìn thấy Nguyệt Đao trên tay của Vô Danh thì hai mắt liền sáng lên, vẻ tham trên mặt càng hiện rõ ra. Vũ Phi ngạc nhiên thốt lên một tiếng:



- Hạ Phẩm Pháp Khí…



Mọi người ở xung quanh xem kịch hay cũng bị lời nói kia của Vũ Phi làm cho chú ý, ngay sau đó ai cũng nhìn vào Nguyệt Đao trên tay Vô Danh.



Có một số người đứng ở bên ngoài thì chỉ âm thầm lắc đầu trách Vô Danh quá ngạo mạn, không ngờ lại dám ở trước mặt thiếu chủ thành Hoài Nam mang đồ tốt ra để khoe như vậy.



Vô Danh cũng chẳng quan tâm, đồ của hắn người khác có thể lấy được hay sao, nếu muốn lấy thì ít ra cũng phải trả một cái giá đắt.



Vũ Phi nhìn về phía cây đao Vô Danh đang cầm trên tay, khuôn mặt hiện lên vẻ tham lam nói:

- Ta không biết là trong đầu của ngươi có bị úng nước hay không, nhưng một khi đã dám mang đồ ra khoe trước mặt của ta thì…hắc hắc…



- Mau nộp thanh đao ngươi đang cầm trên tay lên đây, nếu như ngoan ngoãn nghe lời của ta thì ta có thể xem xét có nên cho người gia nhập Vũ Bão dong binh đoàn của ta hay không.



Vũ Phi vừa nhìn Vô Danh vừa cười nói, hắn không ngờ rằng kẻ trước mặt này lại còn dám đem đồ tốt ra khoe trước mặt của hắn, nếu như lần này mà hắn không lấy được thanh đao này thì hắn cũng chẳng cần sống nữa. Ở Hoài Nam thành này chưa có thứ đồ nào mà hắn nhìn trúng lại không lấy được.



Vô Danh nhìn cái vẻ mặt tham lam, thèm đến mức chảy nước rãi của Vũ Phi kia thì cười khẩy một cái rồi nói:



- Có bản lãnh thì đến lấy a, ta đang chờ ngươi tới lấy đây.



- Được, ta đã cho ngươi một cơ hội tốt như vậy, vậy mà ngươi vẫn còn không biết điều. Lần này ta không dạy cho ngươi một bài học thì cũng không phải đạo.



Vũ Phi nhìn về phía Vô Danh cười gằn một cái, sau đó trên tay của hắn lập tức xuất hiện một thanh phi kiếm.



Vô Danh nhìn về phía thanh phi kiếm kia của Vũ Phi thì liền biết đó là một thanh phi kiếm chuẩn pháp khí, cái này mà so sánh với Nguyệt Đao của hắn thì vẫn còn kém một bậc.



Vô Danh thầm nghĩ quả nhiên không hổ là con trai của phủ thành chủ, trên người chắc chắn cũng phải có một chút đồ dùng được, nếu không thì cũng thật là mất mặt.



- Đi chết đi.



Vũ Phi nhìn Vô Danh rồi cười lạnh một cách, sau đó lập tức điểu khiển phi kiếm tấn công về phía Vô Danh.



Vô Danh nhìn thanh phi kiếm kia đánh tới thì cũng chẳng buồn xuất chiếu, với thực lực của Vũ Phi kia cho dù có dùng toàn lực đánh lên trên người của hắn thì cũng chẳng thể nào gây ra được một vết xước nhỏ.



Vô Danh đã luyện thể tới tầng thứ, thân thể cực kỳ rắn chắc, cho dù không dùng chân nguyên phòng hộ thì đòn tấn công kia của Vũ Phi cũng chẳng thể nào gây ra được một vết xước trên cơ thể của Vô Danh.



Vô Danh thấy thanh phi kiếm kia đã đánh tới phía mi tâm của hắn thì hắn nhẹ nhàng lách người sang một bên, mặc dù một kiếm kia đánh tới không thể gây tổn thương gì cho hắn, nhưng hắn sợ Vũ Phi kia lại bị tổn thương về mặt tinh thần a. Đến lúc đó thì làm gì có ai đùa với hắn nữa.



Một kiếm vừa rồi đánh hụt thì Vũ Phi hiển nhiên cũng có chút tức giận, hắn nhìn về phía Vô Danh nói:



- Ngươi cứ tránh đi, để ta xem ngươi có thể trách được tới bao giờ.



Vô Danh nghe vậy thì liền cười một cách khinh bỉ, nếu như hắn mà tránh thì tên kia có đánh tới lúc hết thọ nguyên cũng không thể đánh trúng hắn.



Vô Danh cũng chẳng buồn trả lời những câu nói ngu ngốc như vậy. Vũ Phi kia lại điều khiển phi kiếm đánh tới một lần nữa. Mà cũng như lần trước Vô Danh vẫn đơn giản tránh né những đường kiếm như vậy.



Sau một hồi đánh nhau những không thể đánh trúng được Vô Danh một kiếm, Vũ Phi khuân mặt bây giờ đã đỏ bừng lên rồi. Ở xung quanh có nhiều người đứng xem như vậy thế mà hắn không thể nào đánh trúng nổi Vô Danh dù chỉ một kiếm. Nếu như tin tức hắn không đánh nổi một kẻ chỉ có tu vi tụ khí tầng thứ tư mà truyền ra ngoài thì quả thực đúng là mất mặt.







- Được được, coi như ngươi có chút bản lĩnh, lại có thể tránh được kiếm của ta, để xem lần này người tránh như thế nào.



Vũ Phi tức giận nhìn về phía Vô Danh, tiếng nghiến răng kèn kẹt của hắn khiến cho ai cũng có thể nghe thấy được.



Những người đang đứng xem ở xung quanh thấy Vô Danh đơn giản tránh né đòn tấn công của Vũ Phi như vậy thì cũng rất là bất ngờ.



- Ngươi nhìn người áo trắng kia a, lúc đầu ta còn tưởng đó là một cái người bại não, ai ngờ hắn thực sự có bản lĩnh a.



- Đúng vậy, người nãy cũng không chỉ gọi là có chút bản lĩnh thôi đâu. Nghe Vũ Phi nói thì người này đang ở tu vi tụ khí tầng bốn, mà Vũ Phi kia thì ai cũng biết rồi hắn là đang ở tụ khí tầng thứ năm a. Vậy mà từ đầu tới cuối Vũ Phi tấn công lại không thể đánh trúng người kia dù chỉ nửa chiêu.



- Như vậy thì cũng không có gì đặc sắc a, các ngươi phải biết là vị tu sĩ áo trắng tu vi tụ khí tầng bốn kia còn chưa có ra tay đánh trả mà một mực tránh né từ này tới giờ. Theo như ta đoán thì người áo trắng kia chỉ cần đánh ra một chiêu cũng có thể giết chết Vũ Phi rồi.





Vũ Phi vốn đã lửa giận ngút trời, nay lại nghe thấy đám người bàn tán ở xung quanh thì khói đen cũng đã xông ra tới đầu. Vũ Phi điều khiển thanh phi kiến của bản thân về sau đó liền vận hết toàn bộ sức mạnh đánh ra một chiêu.



Thanh phi kiếm của Vũ Phi đột nhiên hình thành ở phía trước một kiếm quang to đùng, kiếm quang này to gấp đôi phi kiếm của hắn.



Vô Danh thấy rằng khi cự kiếm này hình thành ở phía trước mũi kiếm quang dường như còn tạo thành một lốc xoáy sát khí.





Vũ Phi sau khi dùng toàn bộ sức lực ngưng tụ một kiếm này thì liền đánh ra, một kiếm này chém thẳng về phía mi tâm của Vô Danh.



Ngay khi kiếm quang này được đánh ra, linh khí xung quanh giống như bị một kiếm này xé rách, lốc xoáy sát khí ở đầu mũi kiếm quang kia đi tới đâu thì liền xoắn nát mọi vật cản phía trước mặt của nó.



Trên mặt của Vô Danh vẫn là một mảnh bình tĩnh, mặc dù lốc xoáy kiếm khí kia sắp đánh tới thân thể của hắn rồi, nhưng hắn vẫn không có bất kì một hành động gì.



- Vù…vù…



Lốc xoáy kiếm khí này bay với tốc độ cực nhanh đánh về phía mi tâm của Vô Danh.



- Pặc….



Ngay khi lốc xoáy kiếm khí kia chỉ còn cách mi tâm của Vô Danh một mi ni mét thì nó liền dừng lại không thể đi tiếp được nữa.



Vũ Phi thấy bản thân đánh ra một đòn mạnh mẽ như vậy, hắn tin chắc với đòn này Vô Danh nhất định sẽ không thể nào đỡ được. Và khi thấy Vô Danh đứng chôn chân một chỗ thì hắn liền cho rằng xuy đoán của mình đã đúng, Vô Danh đã bị dọa sợ tới mức chỉ biết đứng im nhìn một kiếm kia của hắn đánh tới.



Ngay khi lốc xoáy kiếm khí kia chỉ còn cánh mi tâm của Vô Danh một mi ni mét thì Vũ Phi liền cười lạnh một tiếng, giám khoe đồ trước mắt của hắn đúng là không biết sống chết.



Nhưng rồi cảnh tưởng ngay sau đó khiến cho hắn phải chết lặng.



Khi phi kiếm kia sắp đánh tới mi tâm của Vô Danh thì Vô Danh liền nhẹ nhàng đưa hai ngón tay lên, sau đó kẹp đứng thanh phi kiếm kia của Vũ Phi ở giữa.



Thanh phi kiếm kia của Vũ Phi sau khi bị Vô Danh dùng hai ngón tay kẹp lại thì lực lượng trên thân kiếm cũng đã biến mất không còn.



Mọi người ở xung quanh nhìn thấy một màn này thì càng ngạc nhiên hơn, họ không thể tin được rằng Vô Danh lại chỉ cần dùng hai ngón tay là có thể đơn giản chặn lại đòn tấn công mạnh mẽ như vậy của Vũ Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK