Tại một dãy nhà phía tây, đây là nơi tu luyện dành cho các vị lão sư ở trong Hoài Nam Nhị Tinh học viện, không gian ở đây rất yên tĩnh và rộng rãi, không hề có sự xuất hiện của một học sinh nào cả. Chính vì như vậy nơi đây rất thích hợp để cho các lão sư tu luyện.
Bên trong một gian thạch thất, có một thân ảnh nữ hài tử đang ngồi xếp bằng tu luyện. Hai mắt nữ hai tử nhắm hờ, hai tay kết ấn, linh khí không ngừng thông qua các lỗ chân lông mà hấp thu vào bên trong nội thể.
- Ầm..
Một tiếng ầm nhỏ vang lên, Nguyệt Nhi đã thành công đột phá tụ khí tầng một hậu kì đỉnh phong mà tiến vào tụ khí tầng hai sơ kỳ.
Mặc dù nói đây là nơi dành cho các lão sư tu luyện nhưng Nguyệt Nhi là một ngoại lệ, nàng là để tử thân truyền của Phan viện trưởng- viện trưởng Hoài Nam Nhị Tinh học viện cho nên mới có thể tới đây tu luyện.
Một cỗ mùi hôi tanh nồng bốc lên bên trong căn thạch thất, Nguyệt Nhi từ từ cởi bộ y phục trên người ra, nàng muốn thay đổi một bộ quần áo mới, bộ quần áo đang mặc đã bị tạp chất bên ngoài cơ thể làm bẩn hết rồi.
Nguyệt Nhi nhẹ nhàng đánh cho mình một cái tẩy trần quyết, rửa sạch đi hết những tạp chất ở trên người, mùi hôi tanh cũng không còn bốc ra nữa mà thay vào đó là một hương thơm nhẹ nhàng thuần khiết của một xử nữ.
Tạp chất trên thân thể đã bị tẩy sạch đi để lộ ra một thân thể băng thanh ngọc khiết. Mái tóc đen bóng dài trải xuống phía sau lưng, đôi mắt to tròn đen láy mà tĩnh lặng giống như làn thu thủy, lông mày thanh thoát tựa như núi mùa xuân, lông mi cong vút, mũi cao thon như bạch ngọc, má phấn hồng hồng, đôi môi anh đào đỏ mọng chúm chím. Nàng giống như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm vậy, khiến cho bất kì nam nhân nào nhìn thấy cảnh tượng này đều muốn tiêu hồn thực cốt.
Nguyệt Nhi lấy từ bên trong túi trữ vật ra một bộ y phục mới sau đó mặc lên trên người. Nàng từ từ đi ra khỏi phòng, trong đầu cũng là một hồi suy nghĩ.
Cũng đã mấy ngày rồi kể từ khi Vô Danh ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng liền tự nhốt mình bên trong thạch thất tu luyện. Để đột phá tụ khí tầng thứ nhất tiền vào tụ khí tầng hai sơ kỳ nàng đã phải dùng tới bốn ngày liền tu luyện bên trong thạch thất. Bốn ngày này thực sự trôi qua rất nhàm chán, nàng cũng đã lâu không có được nhìn thấy Vô Danh rồi, bây giờ nàng đã tu luyện tới tụ khí tầng hai sơ kỳ rồi, nàng cũng muốn dừng tu luyện một chút mà đi xem Vô Danh.
Nguyệt Nhi không biết bây giờ Vô Danh đã làm nhiệm vụ trở về hay chưa, nàng thật sự rất nhớ, rất nhớ hắn. Nàng nhớ nụ cười ấy, nhớ đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm tối, nhớ khuôn mặt tuấn mỹ không nhiễm chút khói lửa nhân gian nào của hắn. Cái gì của hắn nàng đều nhớ....ngay cả.....
Nghĩ tới đây khuôn mặt của Nguyệt Nhi liền hồng hào lên một chút, gương mặt của nàng lúc này thật sự rất mỹ lệ.
Nguyệt Nhi không có quay trở về phòng của mình mặc dù bầu trời bây giờ đã bắt đầu về đêm, nàng bây giờ muốn đi tới chỗ ở của Vô Danh, muốn nhìn một chút xem hắn đã về hay chưa.
Rất nhanh Nguyệt Nhi đã đi tới phía ngoài của khu ký túc xá nam, đôi mắt có chút mong chờ mà nhìn về phía căn phòng của Vô Danh, nhưng rất nhanh ánh mắt của nàng dần trở lên ảm đạm, bởi vì Vô Danh vẫn chưa có trở về:
- Không phải huynh nói rất nhanh sẽ quay trở về với muội sao.
Nguyệt Nhi lẩm bẩm thành tiếng, đôi mắt hiện lên từng tầng vụ khí dường như có chút mê man. Nàng tối nào cũng tới đây chờ hắn, nhưng mà căn phòng kia vẫn là một mảnh tối tăm không chút ánh sáng nào cả, không một dấu hiệu cho thấy sự xuất hiện của người ấy. Từ khi tới Hoài Nam Nhị Tinh học viện, hai người đã không thể ngày ngày ở bên cạnh nhau vui đùa nói chuyện như trước nữa, nàng mỗi ngày đều nhớ hắn, cho nên tối nào cũng len lén tới đây nhìn về phía căn phòng của hắn một chút, nàng nhìn xem phòng của hắn có sáng hay không, nhìn một lúc rồi mới lại rời đi.
Căn phòng của hắn sáng lên cũng giống như là một dấu hiệu nhận biết, dấu hiện cho sự hiện diện của hắn, vậy mà mấy ngày hôm nay căn phòng ấy cũng không sáng lên lấy một lần. Đôi mắt của Nguyệt Nhi có chút ướt át, nàng có gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, ngăn cho dòng nước mắt kia không rơi xuống.
Nguyệt Nhi mang theo tậm trạng có chút buồn nhớ nhung mà quay người rời đi. Nhưng ngay khi vừa quay người lại, nàng liền nhìn thấy một người, người trước mắt nàng là một cô gái.
Nguyệt Nhi có chút ngây ngẩn nhìn cô gái trước mắt này, cô gái này trông cực kì xinh đẹp, cả người toát lên một loại khí chất đặc biệt lạnh lùng cao ngạo. Dàng người của nàng thon dài, mái tóc đen mượt xõa ra phía sau, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng cao quý, kết hợp với bộ thanh y mặc trên người khiến cho nàng giống như một đóa băng liên thanh khiết, cực kỳ thanh lãnh
Nhưng Nguyệt Nhi cũng không vì thế mà cảm thấy tự ti, chỉ là khi nhìn tới ngực của cô gái trước mắt thì nàng có đôi chút không tự tin mà nhìn xuống phía dưới ngực của mình, quả thật cô gái trước mắt này ngực cao hơn nàng rất nhiều.
Hai đôi mắt xinh đẹp nhìn nhau, cả hai người đều toát lên một loại khí chất hoàn toàn trái ngược, Nguyệt Nhi thì giống như đóa hoa mẫu đơn kiều diễm rực rỡ mang theo chút ngây thơ thuần khiết còn Ma Tiểu Uyên thì giống như một đóa băng liên thanh lãnh, khí chất lạnh lùng mà cao ngạo. Nhưng Ma Tiểu Uyên lại hơn Nguyệt Nhi ở một điểm là nàng lớn tuổi hơn Nguyệt Nhi một chút cho nên cả người toát lên một chút vẻ thành thục, và cũng bởi vì đặc điểm của thân thể mà khiến cho Ma Tiêu Uyên nhìn giống như một thiếu nữ phong tình.
- Tiểu muội đây là....Vị tỷ tỷ đây là....
Giọng nói của hai người trong trẻo giống như là chim yến chim oanh vậy, đồng thời cất lên cùng một lúc.
- Mời tỷ nói trước...
Nguyệt Nhi có chút rụt rè nói.
- Vậy thì ta cũng không khách khí.
Ma Tiểu Uyên cười nhẹ một cái rồi nói.
- Không biết vị học muội này sao bây giờ vẫn còn đứng ở đây, trời đã tối rồi nỡ như gặp phải kẻ xấu thì làm sao??
Ma Tiểu Uyên nhìn Nguyệt Nhi nói, trong ánh mắt có đôi chút nghi hoặc, nàng cũng đã đứng đây từ nãy đến giờ, vị học muội trước mặt này đứng đó làm gì nàng cũng đều rõ ràng cả. Chính vì vậy nàng mới khó hiểu, tại sao vị học muội này lại cứ đứng đây rồi nhìn về phía phòng ở của Vô Danh mà trong mắt nàng dường như còn hiện lên vẻ ai oán giống như thiếu phụ lâu ngày xa cách chồng vậy. Rốt cuộc vị học muội này có quan hệ gì với Vô Danh đây, không biết tự khi nào trong lòng Ma Tiểu Uyên thầm nổi lên một cảm giác khó hiểu, cảm giác này giống như là sợ người mình yêu bị người ta cướp đi vậy.
Nghe thấy vị học tỷ xinh đẹp kia hỏi mình, Nguyệt Nhi lễ phép trả lời một tiếng:
- Cũng không nhọc học tỷ lo lắng, muội chẳng qua chỉ là muốn tới đây nhìn một chút, ngay sau đó liền quay về rồi.
Ma Tiểu Uyên có chút chưa thỏa mãn với câu trả lời này, cho nên nàng lại tiếp tục hỏi:
- Ồ, thật vậy sao, vậy mà ta nãy giờ cứ tưởng là muội đang tới đây lén lút tìm lang quân như ý của mình cơ đấy.
Ánh mắt của Ma Tiểu Uyên chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhi, nàng muốn xem phản ứng sau khi Nguyệt Nhi nghe câu nói này của nàng, nếu như thật sự Nguyệt Nhi tới đây là để gặp người đàn ông khác thì chắc chắn trên mặt sẽ có phản ứng tự nhiên khi bị nói trúng tâm tư.
Mà quả thật ngay sau khi nghe Ma Tiểu Uyên nói xong câu đó mặt của Nguyệt Nhi liền đỏ hồng lên, bởi vì quả thực nàng tới đây chính là muốn gặp phu quân tương lai của nàng, Vô Danh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK