• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trạch Dương! Doãn Trạch Dương!!”

“Làm sao vậy? Anh ở đây, anh ở đây!”

Doãn Trạch Dương ôm chầm lấy cô, hắn đem cả cơ thể nhỏ nắn của Hứa Thanh Thu vùi vào lòng ngực mình, tay phải không ngừng vỗ nhẹ trên lưng cô mà an ủi: “Không sao, có anh đây rồi. Tất cả chỉ là ác mộng thôi, không sao hết.”

“Em sợ lắm hức… hức… Doãn Trạch Dương em sợ…”

Giọng nói của cô mang theo sự run rẩy kích động mạnh khiến hắn cảm thấy không đành lòng.

“Em… mơ thấy gì?”

“Hu hu hu hu… Đêm tân hôn, em mơ thấy đêm tân hôn của chúng ta…”

Sắc mặt Doãn Trạch Dương lập tức tái đi, cánh tay đang ôm cô vô thức siết chặt hơn một chút.

“Không sao, đều không sao rồi, chỉ là ác mộng thôi!”

Hắn không muốn để cô tiếp tục nói thêm bất cứ điều gì nữa, chỉ không ngừng lặp lại nhưng câu an ủi cũ rích đó. Hắn đang dỗ dành cô cũng đang tự thuyết phục chính mình. Đúng, chỉ là ác mộng thôi, không sao cả.

Cho đến khi Hứa Thanh Thu chìm vào giấc ngủ đã là lúc trời gần sáng, hắn thức cũng cô gần như thâu đêm, cô ngủ rồi hắn vẫn ngồi đó canh chừng, thỉnh thoảng cô giật mình hắn sẽ lập tức vỗ về, thái độ mười phần tỉ mỉ khiến cho đại tiểu thư vô cùng hài lòng.



Đều là hắn nợ cô, những gì hắn đã gây ra dùng cả đời này để trả xem như cũng hợp lý.

Theo một lẽ tự nhiên, cuộc sống của hai người diễn ra hết sức hài hoà.

Doãn Trạch Dương ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của cha Doãn mỗi ngày đều phấn đấu làm việc và thăng chức, buổi tối hắn ở nhà an ủi cô vợ nhỏ.



Còn Hứa Thanh Thu vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh, cả ngày rảnh rỗi đến phát rồ.

Song, biểu hiện này của hai người khiến cho hai nhà Doãn, Hứa, hết sức hài lòng.



Vào một buổi tối trời trong gió mát, hắn cùng cô ngồi ăn món tráng miệng và xem tin tức, Hứa Thanh Thu chuyển kênh một hồi, khi ngón tay của cô dừng lại là lúc bản tin nóng mới nhất đang phát sóng.

[Tại một nhà xưởng bỏ hoang bị cháy rụi chỉ trong một đêm, người dân phát hiện ra bốn khung xương người, danh tính của các nạn nhân bước đầu được xác minh…]

Bàn tay của Doãn Trạch Dương lặng lẽ siết chặt, sắc mặt của hắn không còn giữ được vẻ tự nhiên, , nhưng cũng chỉ trong phút chốc đó, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Hứa Thanh Thu.

Doãn Trạch Dương thầm nghĩ, hèn gì hắn cho người tìm kiếm mấy kẻ này đều không rõ tung tích, cứ tưởng chúng nhận tiền xong rồi biến, hoá ra là đã sớm đi đầu thai.

Đám người này đều mang trên mình tội ác tày trời, mất hết nhân tính, tính mạng của chúng đến cùng là bị ai đoạt mất cũng khó nói.

Doãn Trạch Dương hơi đảo mắt nhìn về phía Hứa Thanh Thu, khi thấy cô ngồi xem rất nghiêm túc mà không có bất kì biểu hiện gì hắn mới yên tâm thở nhẹ một hơi.



Ngày hôm sau, khi Doãn Trạch Dương giải quyết xong công việc ở công ty, chợt nhớ ra điều gì, hắn ngồi ngẩn người trên bàn làm việc, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Trợ lý Vương!”

“Có chuyện gì vậy thưa ngài?”

“Giúp tôi đặt mua một loại thuốc khiến cho con người bị suy giảm trí nhớ… nếu khiến người bệnh bị mất trí nhớ tạm thời quên hẳn đi phần ký ức mơ hồ thì càng tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK