Một tuần sau, khi bác sĩ thông báo Hứa Thanh Thu tỉnh lại hắn vội vàng đến bệnh viện một lần nữa. Trong lòng hắn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, hắn muốn gặp cô nhưng lại không dám đối diện với cô.
Hắn chợt nhớ đến tình cảnh ngày đó, vào đêm tân hôn của hai người, cô nằm bất động trên giường lớn, cả người cô đều là dấu vết tình sắc, căn phòng toả ra mùi khó chịu, tanh tưởi. Đôi mắt vốn trong suốt, long lanh như chứa ánh sao đã mất đi sức sống, nó ảm đạm, vô hồn. Cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu nói:“Tôi hận anh! Doãn Trạch Dương, tôi hận anh!”
Từng bước chân của hắn khi tiến vào phòng bệnh như run lên.
Hắn đứng đối diện giường bệnh, hắn cúi đầu thấp nhất có thể, nếu cô muốn trút giận thì cứ việc ra tay, dù là đánh hay mắng hắn đều nguyện ý nhận lấy hết thảy.
Thế nhưng ngoài dự đoán là ánh mắt của cô ấy nhìn về phía hắn không mang theo hận ý hay sự chán ghét, hắn thẫn thờ như trở về nhiều năm trước. Một cặp mắt trong veo, ngập nước, đơn thuần.
Hứa Thanh Thu nhấp môi hỏi: “Trạch Dương, em bị sao vậy? Ngày mai là lễ tốt nghiệp rồi, sao em lại phải nằm viện? Sao em bị thương nặng như vậy?”
Doãn Trạch Dương sững người, nhất thời không biết nên nói gì, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ ở ngay bên cạnh, ông ây nhìn cô rồi lại ghi chú vào tờ giấy trên tay.
“Theo bước đầu suy đoán, tôi kết luận cô Hứa bị mất trí nhớ tạm thời do phần đại não bị chấn thương khá nghiêm trọng, tuy nhiên mười lăm phút sau cô ấy vẫn cần khám lại để chắc chắn hơn là tình trạng hiện tại.”
Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Doãn Trạch Dương như loé lên một tia sáng, niềm vui mừng hiện rõ qua vẻ mặt mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn đột nhiên có một ý niệm, hắn ước rằng cô sẽ mãi mãi không thể hồi phục kí ức, hắn ước rằng cô sẽ mãi giữ được đôi mắt trong trẻo như vậy.
Hắn nguyện ý dùng cả phần đời còn lại để chăm sóc cô.
Cô gái nhỏ trên giường bệnh ngồi bó gối, mày đẹp nhăn lại, thái độ cực kì khó chịu khi bị làm ngơ. Cô cắn môi hỏi hắn: “Mất trí nhớ? Cái gì vậy? Sao có thể chứ? Bác sĩ, ông đừng có nói bậy!!... Trạch Dương! Anh có nghe không? Ngày mai em không thể tham gia tốt nghiệp được thì sao đây? Em muốn chụp hình kỉ yếu, muốn liên hoan với bạn bè, có rất nhiều việc cần làm, vì sao em lại bị thương?”
Có vẻ như cô chỉ nhớ được đến thời điểm gần ngày tốt nghiệp đại học, khi đó hắn và cô còn chưa chia tay, hai người vẫn là một cặp xứng đôi, cô vẫn là cô tiểu thư cao ngạo không hiểu sự đời. Thật tốt quá!!
Hắn tiến đến, lần này bước chân tự tin hơn hẳn, hắn cúi người, bỗng làm tư thế một chân quỳ gối bên giường bệnh, hắn nâng tay cô lên rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, thành kính, như kị sĩ hạ mình trước cô công chúa nhỏ.
“Thanh Thu, em bị thương nặng ở đầu, quả thật là mất trí nhớ rồi, chúng ta kết hôn, hiện tại anh là chồng của em.”
Ánh mắt hắn khi nhìn về phía cô chưa đựng sự trìu mến và dịu dàng chưa từng có khiến cô có hơi bất ngờ, nhất là lời nói của hắn.
“A? Chúng ta kết hôn rồi sao? Nhưng… Sao có thể?”
Cô ngẩn người như cố gắng nhớ lại nhưng hoàn toàn mờ mịt, Doãn Trạch Dương cười khẽ xoa lên má cô.
"Vậy mới nói em bị mất trí nhớ đó, em xem…” Hắn lấy điện thoại lục tìm album ảnh rất lâu về trước, khó khăn lắm mới thấy được một tấm hình của cô.
“Đây là ngày em tốt nghiệp… còn đây là ảnh cưới của chúng ta. Hôm nay là ngày 27 tháng 3 năm XXXX”
“Vậy chúng ta… thật sự kết hôn thật rồi?”
“Ừm, anh đâu có lừa em, hiện tại em là con dâu của nhà họ Doãn, Doãn thiếu phu nhân.”
Hắn chợt nhớ đến tình cảnh ngày đó, vào đêm tân hôn của hai người, cô nằm bất động trên giường lớn, cả người cô đều là dấu vết tình sắc, căn phòng toả ra mùi khó chịu, tanh tưởi. Đôi mắt vốn trong suốt, long lanh như chứa ánh sao đã mất đi sức sống, nó ảm đạm, vô hồn. Cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu nói:“Tôi hận anh! Doãn Trạch Dương, tôi hận anh!”
Từng bước chân của hắn khi tiến vào phòng bệnh như run lên.
Hắn đứng đối diện giường bệnh, hắn cúi đầu thấp nhất có thể, nếu cô muốn trút giận thì cứ việc ra tay, dù là đánh hay mắng hắn đều nguyện ý nhận lấy hết thảy.
Thế nhưng ngoài dự đoán là ánh mắt của cô ấy nhìn về phía hắn không mang theo hận ý hay sự chán ghét, hắn thẫn thờ như trở về nhiều năm trước. Một cặp mắt trong veo, ngập nước, đơn thuần.
Hứa Thanh Thu nhấp môi hỏi: “Trạch Dương, em bị sao vậy? Ngày mai là lễ tốt nghiệp rồi, sao em lại phải nằm viện? Sao em bị thương nặng như vậy?”
Doãn Trạch Dương sững người, nhất thời không biết nên nói gì, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ ở ngay bên cạnh, ông ây nhìn cô rồi lại ghi chú vào tờ giấy trên tay.
“Theo bước đầu suy đoán, tôi kết luận cô Hứa bị mất trí nhớ tạm thời do phần đại não bị chấn thương khá nghiêm trọng, tuy nhiên mười lăm phút sau cô ấy vẫn cần khám lại để chắc chắn hơn là tình trạng hiện tại.”
Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Doãn Trạch Dương như loé lên một tia sáng, niềm vui mừng hiện rõ qua vẻ mặt mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn đột nhiên có một ý niệm, hắn ước rằng cô sẽ mãi mãi không thể hồi phục kí ức, hắn ước rằng cô sẽ mãi giữ được đôi mắt trong trẻo như vậy.
Hắn nguyện ý dùng cả phần đời còn lại để chăm sóc cô.
Cô gái nhỏ trên giường bệnh ngồi bó gối, mày đẹp nhăn lại, thái độ cực kì khó chịu khi bị làm ngơ. Cô cắn môi hỏi hắn: “Mất trí nhớ? Cái gì vậy? Sao có thể chứ? Bác sĩ, ông đừng có nói bậy!!... Trạch Dương! Anh có nghe không? Ngày mai em không thể tham gia tốt nghiệp được thì sao đây? Em muốn chụp hình kỉ yếu, muốn liên hoan với bạn bè, có rất nhiều việc cần làm, vì sao em lại bị thương?”
Có vẻ như cô chỉ nhớ được đến thời điểm gần ngày tốt nghiệp đại học, khi đó hắn và cô còn chưa chia tay, hai người vẫn là một cặp xứng đôi, cô vẫn là cô tiểu thư cao ngạo không hiểu sự đời. Thật tốt quá!!
Hắn tiến đến, lần này bước chân tự tin hơn hẳn, hắn cúi người, bỗng làm tư thế một chân quỳ gối bên giường bệnh, hắn nâng tay cô lên rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, thành kính, như kị sĩ hạ mình trước cô công chúa nhỏ.
“Thanh Thu, em bị thương nặng ở đầu, quả thật là mất trí nhớ rồi, chúng ta kết hôn, hiện tại anh là chồng của em.”
Ánh mắt hắn khi nhìn về phía cô chưa đựng sự trìu mến và dịu dàng chưa từng có khiến cô có hơi bất ngờ, nhất là lời nói của hắn.
“A? Chúng ta kết hôn rồi sao? Nhưng… Sao có thể?”
Cô ngẩn người như cố gắng nhớ lại nhưng hoàn toàn mờ mịt, Doãn Trạch Dương cười khẽ xoa lên má cô.
"Vậy mới nói em bị mất trí nhớ đó, em xem…” Hắn lấy điện thoại lục tìm album ảnh rất lâu về trước, khó khăn lắm mới thấy được một tấm hình của cô.
“Đây là ngày em tốt nghiệp… còn đây là ảnh cưới của chúng ta. Hôm nay là ngày 27 tháng 3 năm XXXX”
“Vậy chúng ta… thật sự kết hôn thật rồi?”
“Ừm, anh đâu có lừa em, hiện tại em là con dâu của nhà họ Doãn, Doãn thiếu phu nhân.”